- Các ngươi…Sao các ngươi lại tới đây…
Lucas quay đầu nhìn lại, thấy người tới lại là Chu Văn cùng A Sinh.
-Là bằng hữu của ngươi, sao chúng ta lại không thể đến, đây chẳng phải khiến Hướng Lợi tụt hứng?
A Sinh cười híp mắt nói, nhưng ánh mắt của hắn có chút lạnh.
Thời điểm hôm nay Lucas đi tìm bọn họ, A Sinh và Chu Văn đã nhìn ra hắn có điểm không thích hợp, thế nhưng hắn không nói ra, hai người chỉ yên lặng đi theo quan sát, không nói gì, cuối cùng âm thầm theo Lucas đến đây, không ngờ phát hiện được sự tình như vậy.
Hướng Lợi thấy hai người, cười lạnh nói:
-Chu Văn, ngươi tới thật đúng lúc, sổ sách Ước Hàn và Lệ Tư cũng nên tính toán, còn ngươi, A Sinh đúng không? Chính ngươi động thủ phế Nguyên Khí hải Lệ Tư đúng không?
-Chính ta.
A Sinh thản nhiên nói:
-Hiện tại nghĩ lại, xem chỉ phế bỏ Nguyên Khí hải của nàng, thật quá nhẹ nhàng, hẳn nên giết mới đúng.
-Thật không? Thật không may, chỉ sợ ngươi về sau không có cơ hội động vào một sợi tóc người Tạp Bội gia tộc ta.
Hướng Lợi nói xong, giơ cổ súng trong tay, nhắm ngay Chu Văn, tiếp tục nói:
-Nếu ta là các ngươi, hiện tại ta lập tức đầu hàng, nếu không Thực Cốt trùng trong cơ thể Lucas, bị theo hiệu lệnh của ta, trong chốc lát gặm sạch xương cốt của hắn. Các ngươi là bằng hữu của hắn, hắn lại hi sinh vì các ngươi như vậy, các ngươi không nên để hắn thống khổ như vậy chứ?
-Lucas nói không sai, ngươi thật đúng là một con côn trùng bẩn thỉu.
Chu Văn không ngừng, vẫn hướng về phía Hướng Lợi, tay nắm chắc chuôi Trúc đao, trong mắt lập lòe sát cơ.
-Ta nói ngươi dừng lại, ngươi không nghe sao? Ngươi muốn nhìn hắn chết hay sao?
Hướng Lợi giữ chặt cò súng, quát Chu Văn.
-Thực Cốt trùng là Phối sủng của ngươi đúng không? Nếu ngươi chết, Phối sủng của ngươi tự nhiên sẽ tiêu vong, tính mạng của Lucas tự nhiên sẽ không bị uy hiếp nữa. Khoảng cách giữa ta và ngươi còn khoảng ba mươi lăm mét, trước khi ngươi phát tín hiệu, Trúc đao của ta sẽ lấy đầu của ngươi, nếu ngươi không tin có thể thử một chút, nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức thu hồi Thực Cốt trùng. Bởi ta không phải là loại người hiếu sát, tuyệt đối để ta rút đao không lý do.
Chu Văn nói xong tiếp tục đi về phía Hướng Lợi.
Hướng Lợi như thể nghe được câu chuyện cực kỳ hài hước, vừa cười vừa nói:
-Nếu người nói lời này là An Thiên Tá, ta sẽ làm theo lời hắn. Ngươi đừng tưởng cha ngươi cưới mẹ An Thiên Tá, ngươi cho rằng mình là đệ đệ An Thiên Tá nha? Coi như ngươi là thân đệ đệ của An Thiên Tá, nếu An Thiên Tá không ở đây, ngươi cũng không có tư cách nói với ta câu này.
Nói xong, Hướng Lợi đột nhiên bóp cò súng.
Ngón tay thon dài nắm chuôi đao, thành thạo như nước chảy mây trôi.
Ánh đao chợt hiện, nhanh không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt, Chu Văn và đao của hắn phảng phất biến mất.
Chờ bọn hắn thấy thân ảnh Chu Văn, hắn đã xuất hiện đằng sau lưng Hướng Lợi, trong tay cầm một thanh Trúc đao trong veo như gương mành, mũi đao chỉ xéo chạm mặt đất, một giọt huyết dịch chầm chậm lưu động trên lưỡi đao, cuối cùng giọt huyết dịch rơi xuống mặt đất.
Trong tích tắc huyết dịch nhỏ trên mặt đất, chỉ nghe tiếng răng rắc một cái, cổ súng trong tay Hướng Lợi phân thành hai, đồng thời thân thể Hướng Lợi cũng phân thành nửa, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, không thể tin được.
-Hướng Lợi… Đại nhân…
Mấy Sử thi cường giả đi theo Hướng Lợi, đều sợ ngây người.
Thời điểm bọn hắn tại nhà Tạp Bội gia tộc, chỉ biết Chu Văn nhận được sự bảo hộ của An gia, hắn chẳng qua là một học sinh được An gia che chở thôi.
Nhưng tên học sinh này, chỉ dùng một đao chém Hướng Lợi, coi như đặt trong Tạp Bội gia tộc, Hướng Lợi cũng được coi là cường giả nhất lưu.
Một người lợi hại như vậy, không thể đỡ một đao của Chu Văn, khiến bọn hắn kinh hãi, chiến ý trong lòng hoàn toàn biến mất, thời điểm phản ứng lại, cả đám xoay người bỏ chạy.
A Sinh