- Làm sao bây giờ? Có biện pháp gì khôi phục chân thân không?
Chu Văn thử đủ loại phương pháp, nhưng hiện tại hắn chẳng qua là một Tiểu hoa miêu, kết cấu thân thể hoàn toàn khác biệt với nhân loại, Nguyên Khí quyết và Nguyên Khí kỹ tu luyện và đủ loại Phối sủng trước đây, không có cách nào sử dụng.
Linh dương và tiểu điểu đều hứng thú nhìn hắn, linh dương còn dùng móng sờ lên đầu của hắn, tựa như đang an ủi hắn, nhưng nhìn từ trong ánh mắt của nó, nó đang cố ý nén cười.
Tiểu điểu ở bên cạnh hắn nhảy tới nhảy lui, còn thiếp bên cạnh hắn, như muốn so với hắn, người nào cao hơn, kết quả thời điểm tiểu điểu ưỡn người, cao hơn Chu Văn dùng bốn chân chạm đất.
-Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp biến thân trở lại.
Chu Văn chuyển động, dùng móng vuốt đem di động ném vào Hỗn Độn châu, sau đó hướng về lối cửa chính ký túc xá.
Dùng thị giác của một con Tiểu hoa miêu nhìn thế giới này, rõ ràng thị giác thấp hơn nhiều, mọi thứ trong mắt hắn trở nên to lớn.
Chu Văn nhảy lên một cái, muốn nhảy dựng lên chốt cửa, muốn mở cửa ra.
Với độ cao này trước kia, hắn chỉ cần nhẹ nhàng giậm chân, có thể nhảy lên, nhưng hiện tại vươn móng vuốt tới cực hạn, vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, thân thể hắn lại rơi xuống đất.
Chu Văn rơi xuống đất, dùng khí lực toàn thân tiếp tục nhảy lên phát nữa, lúc này mới nhảy lên, mở chốt cửa ra.
Mặc dù hắn rất muốn dùng hai chân bước đi như bình thường, nhưng nếu hắn bị những đồng học và đạo sư khác trong học viện nhìn thấy một con Tiểu hoa miêu bước đi bằng hai chân, sợ rằng không ổn.
Cho nên Chu Văn chỉ dám đi bốn chân, dùng tư thái loài mèo bước đi, mặc dù tư thái bước đi này không có vấn đề gì, nhưng Chu Văn cứ cảm thấy khó chịu thế nào.
Ra cửa, Chu Văn muốn tới phòng làm việc của Lão hiệu trưởng, tình huống hiện tại của hắn như thế này, chỉ sợ người bình thường không giải quyết được, cho nên hắn muôn đi tìm lão hiệu trường Tịch Dương học viện Lãnh Tông Chính.
Chu Văn nghĩ thầm:
-Tốt xấu gì, chính mình là học sinh Tịch Dương học viện, Lãnh Tông Chính hẳn thấy chết mà không cứu sao?
Có điều hắn không chắc, Lãnh Tông Chính có thể biến hắn trở về chân thân không, cho nên hắn vẫn ôm tâm tư thử thời vận.
Vửa tới sân, Chu Văn đã nghe cửa phòng lầu nhỏ sát vách có tiếng mở cửa, Chu Văn vội vàng lách mình chui vào trong bụi cỏ, liếc mắt nhìn trộm phía sân nhỏ.
Quả nhiên, Vương Lộc từ bên trong đi ra, trong tay còn mang theo hai cái túi rác, thoạt nhìn muốn đi đổ rác.
Chu Văn không muốn người khác biết hắn biến thành Tiểu hoa miêu, vô luận Lý Huyền hay Vương Lộc nếu biết, chắc chắn sẽ chế giễu hắn.
Mà hắn biến thành Thần thoại, trên người không mặc một chút quần áo nào, mặc dù có lông lá che phủ, nhưng bị người quen nhìn đến, hắn cảm giác không tự nhiên, cho nên tạm thời hắn không có ý tứ liên hệ với bọn Lý Huyền.
Mặc dù hắn biết Vương Lộc không biết hắn biến thành Tiểu hoa miêu, có điều phòng ngừa vạn nhất, Chu Văn quyết định cẩn thận vẫn hơn.
Chờ Vương Lộc đi xa, Chu Văn mới chuẩn bị theo một phương hướng khác rời đi, dự định đi vòng qua Tứ Quý Viên, đến phòng làm việc của lão hiệu trưởng, miễn gặp nhiều đạo sư và đồng học khác.
Mặc dù biến thành Tiểu hoa miêu, không cần phải mặc quần áo, nhưng Chu Văn vẫn khó chịu khi người khác nhìn thấy mình.
Cửa chính sân nhỏ bị khóa trong, mặc dù Chu Văn có thể nhảy dựng lên mở cửa, có điều rất có thể dẫn đến sự chú ý của người khác, nhìn một chút hàng rào gỗ nhỏ, lại nhìn thân thể mình một chút, Chu Văn cảm thấy thân thể mình có thể chui qua, mặc dù thoạt nhìn có chút mập mạp, nhưng phần lớn toàn lông mao.
Chu Văn đến trước hàng rào gỗ, chọn một cái khe hở tương đối lớn, đem đầu vươn ra ngoài, kết quả rất hoàn mỹ, đầu nhẹ nhàng chui ra ngoài.
Nhưng thời điểm thân thể hắn chui ra ngoài, phần bụng lại bị kẹt lại, giống như có vật gì đó mắc vào phần bụng hắn, cưỡng ép xuyên, cảm giác có chút đau nhức.
-Mèo con đáng thương, ngươi từ đâu tới? Tại sao ngươi ở chỗ này?
Chu Văn đang muốn lui về, tuy nhiên lại nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên.
-Không hay!
Chu Văn nghe xong thanh âm kia, lập tức vẻ mặt khó coi, Vương Lộc không biết