Chu Văn vung trảo lung tung, muốn thoát khỏi bàn tay hắn, tuy nhiên không thể thoát khỏi.
Cảnh vật trước mắt biến ảo, rất nhanh Chu Văn thấy khuôn mặt hung ác, nhưng con mắt trên khuôn mặt kia lại mang theo vẻ ôn nhu không nói ra được, đang ôm hắn.
-Ngươi bị chủ nhân vứt bỏ sao? Ngươi chạy tới đây, nhất định đói bụng rồi? Ăn một chút gì đi.
Cổ Điển nói xong, đem Chu Văn đặt trên mặt đất, nơi đó có cái máng cho mèo ăn, còn một cái cốc đổ sữa bò.
Chu Văn chưa bao giờ thấy Cổ Điển ôn như như vậy, thậm chí chưa bao giờ thấy hắn nói năng nhẹ nhàng như vậy, đây quả thực là hai người khác biệt, so với Cổ Điển mà Chu Văn từng quen biết.
-Nhanh ăn đi.
Cổ Điển để đĩa sữa bò bên cạnh Chu Văn, sau đó ngồi xổm một bên nhìn hắn.
Tiểu Mỹ và bốn tiểu miêu kia nhìn chắm chằm hắn, tuy nhiên không dám tới, chỉ đứng đằng xa kêu meo meo.
-Tiểu Mỹ, Tiểu Dũng, đừng làm vậy, nó cũng giống các ngươi, đều là gia hỏa không nhà tội nghiệp, các ngươi nên tương thân tương ái mới đúng.
Cổ Điển nói với bốn con tiểu miêu.
Chu Văn nghe xong nổi da gà, quay muốn rời khỏi nơi này, bởi hắn sợ Cổ Điển lại bắt hắn, nên hắn dùng toàn lực chạy.
Nhưng chạy không được bao xa, lại không nghe thấy bước chân Cổ Điển đuổi theo, ngược lại nghe được thanh âm một người đàn ông xa lạ truyền tới.
-Sự tình ta giao cho ngươi, ngươi làm thế nào? Ta cho ngươi thời gian dài như vậy, chút việc nhỏ ấy làm không xong, chẳng lẽ ngươi sợ Chu Văn?
Vốn Chu Văn không định dừng lại, nhưng lại nghe có người nhắc đến hắn, không khỏi chững lại, quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một nam sinh đứng trước mặt Cổ Điển, Chu Văn không biết nanm sinh kia là ai, có điều thoạt nhìn hắn là học trưởng, lớn hơn Chu Văn một chút.
-Tại sao phải làm vậy đối với Chu Văn?
Cổ Điển nhìn nam sinh kia hỏi.
-Ngươi không cần phải biết, chỉ cần dựa theo lời ta nói mà làm.
Nam sinh kia bĩu môi nói:
-Ta cho ngươi hạn cuối, nếu trong ba ngày tới, ngươi còn không mau làm xong sự tình ta giao phó, thì ta không có cách nào giúp ngươi bảo vệ bí mật kia, tự ngươi suy nghĩ kỹ.
Nói xong, nam sinh kia nghiêm mặt quay người rời đi.
Dùng hiểu biết của Chu Văn đối với Cổ Điển, tên này là kẻ không sợ trời không sợ đất, nếu có người dám uy hiếp hắn như vậy, vô luận đối phương là ai, hắn sẽ trực tiếp đánh tới.
Nhưng lần này, Cổ Điển lại trơ mắt nhìn thanh niên phách lối kia rời đi, không dám động thủ.
Trong lòng Chu Văn rất tò mò, không biết nam sinh kia rốt cuộc là ai, hắn rốt cuộc muốn Cổ Điển làm cái gì? Cổ Điển lại có nhược điểm gì bị hắn chộp trong tay?
Suy nghĩ một chút, Chu Văn không lập tức rời đi, hắn muốn tìm hiểu chuyện này rốt cuộc như thế nào, dù sao chuyện này có thể liên quan trực tiếp đến hắn, nếu không biết hắc thủ sau màn là ai, nói không chừng tương lại có thể phát sinh sự kiện tương tự.
Chu Văn đến bên cạnh Cổ Điển, Cổ Điển thấy hắn, trên khuôn mặt hung ác lộ điểm ôn nhu, Cổ Điển ngổi xổm xuống đem đĩa bò sữa đặt trước mặt Chu Văn:
-Nhanh ăn đi.
Trong nội tâm Chu Văn có chút sốt ruột, rõ ràng Cổ Điển không phải kẻ thích nói chuyện, nếu muốn hắn nói chuyện gì xảy ra, chỉ sợ không quá thực tế.
-Làm thế nào mới có thể khiến Cổ Điển nói đầu đuôi câu chuyện đây?
Trong lòng Chu Văn lóe lên vô vàn ý nghĩ, nhưng đều không nghĩ ra biện pháp nào khả thi.
Sau khi biến thành nhân loại đến hỏi Cổ Điển? Điều này hiển nhiên không phải một ý kiến hay, hắn cùng Cổ Điển quan hệ còn chưa đến mức thân cận như vậy, chỉ sợ so với đồng học bình thường nhiều hơn một chút, nếu tự nhiên hỏi hắn thẳng thừng như vậy, nói không chừng hắn trở mặt tại chỗ, coi như không trở mặt, với tính cách của Cổ Điển, chỉ sợ không chịu nói cái gì với hắn.
Thời điểm Chu Văn đang suy tư, Cổ Điển lại đem sữa bò hướng vào miệng Chu Văn, làm sao Chu Văn lại chịu uống chút sữa bò này, theo bản năng xoay đầu qua một