Lý Huyền trực tiếp sử dụng Mệnh hồn của hắn, thân thể của hắn được Hắc giáp trùng bao bọc, con mắt biến thành màu đỏ kép, thoạt nhìn khí chất toàn thân biến đồi, có chút tà dị.
Tốc độ Lý Huyền rất nhanh, lưu lại từng đạo ảo ảnh, vọt tới trước mặt quái vật kia, thân thể lúc la lúc lắc, tránh né công kích của quái vật, trong tay cầm một thanh Sử thi Phối sủng đao, chém về phía thân thể quái vật, tuy nhiên lại bị Kim cang cản lại.
Thực lực quái vật xác thực rất mạnh, sáu vòng Kim cang sử dụng chiêu thuật quái dị, khiến đao của Lý Huyền không đụng tới hắn, chỉ có thể không ngừng na di.
Thân pháp Lý Huyền và chiêu thuật rất tinh diệu, thoạt nhìn rất mỹ lệ, có thể nói chuẩn mực như sách giáo khoa, không tồn tại chút tỳ vết nào.
Nhưng Chu Văn lại cảm giác, đó không phải là Lý Huyền, hắn biết Lý Huyền, không phải hạng người cầu toàn như vậy.
Nếu không phải hắn biết trước đây là Lý Huyền, Chu Văn còn tưởng người trong trúng giáp là Lý Mặc Bạch.
-Cải biến như thế này, có được không đây?
Chu Văn khẽ nhíu mày, nếu một ngươi theo đuổi mục tiêu mà hắn không thích, rất khó đi xa.
-Chiêu thuật của Lý Huyền rất mạnh, cơ hồ không có sơ hở, có điều ta cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp.
Phong Thu Nhạn nhìn Lý Huyền đang chiến đấu với quái vật, suy tư nói.
Minh Tú gật đầu nói:
-Ta cũng cảm giác có chút kỳ quái, rất mạnh, nhưng ta lại cảm thấy hơi lạ, ta thấy thời điểm Lý Huyền động thủ lần trước, hẳn không có phong cách như vậy?
-Huấn luyện viên, ngươi thấy thế nào?
Phong Thu Nhạn hỏi Chu Văn.
-Không phải mỗi người sinh ra đều biết mình nên đi như thế nào, luôn luôn phải tự trải nghiệm, có vài người chẳng mấy chốc sẽ tìm tới con đường của mình, có vài người đi cả một đời, có lẽ cũng chỉ lượn quanh con đường sai, kỳ thật ta không biết con đường nào mới đúng, con đường nào sai, con đường Lý Huyền chọn, cuối cùng chỉ có hắn đi, ta tin tưởng vô luận con đường kia gian nan gập ghềnh thế nào, hắn nhất định có thể đi tới đích.
Chu Văn nói.
Đương! Đương! Đương!
Đao Lý Huyền và Kim cang quái vật không ngừng va chạm, nhưng Lý Huyền không ngừng lui lại, lực lượng và tốc độ của quái vật kia đều hơn hắn, hơn nữa đao của hắn căn bản không phá được phòng ngự của Kim cang, ngược lại bị nó đè ép không ngừng lui lại.
Xem trong chốc lát, Chu Văn đại khái rõ ràng, quái vật kia là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật thiên về lực lượng và thể phách, thân thể cực kỳ cường hãn, lại thêm lực lượng vô đối, coi như Chu Văn dùng Mệnh hồn Nghịch Sinh Cổ Hoàng, cũng chỉ ngang hàng với nó mà thôi.
Tài nguyên trong nhà Lý Huyền hùng hậu, có hàng loạt Thứ nguyên kết tinh cho hắn sử dụng, hắn mới tấn thăng Sử thi không lâu, các hạng thuộc tính gần như đã đầy đủ hết, nhưng không đoán được thuộc tính chính xác của hắn, Chu Văn đoán thuộc tính trụ cột đều rơi vào khoảng 38 đến 40 điểm.
Theo đạo lý bình thường, Lý Huyền tu luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, phương diện thể phách và lực lượng của hắn sẽ không ăn thiệt thòi, nhưng hắn quá truy cầu hoàn mỹ, ngược lại bị quái vật kia hành ra bã.
-Đã thấy rõ, chúng ta cùng lên đi.
Cổ Điển nói.
-Chờ một chút, ta nghĩ lại nhìn một chút.
Chu Văn cản bọn hắn, nhìn Lý Huyền tiếp tục chiến đấu.
Cổ Điển cũng không hỏi nguyên nhân gì, Phong Thu Nhạn cùng Minh Tú cũng ngừng lại, vài người tiếp tục bên ngoài quan chiến.
-Lão Chu, nhanh lên, ta sắp không đỡ nổi.
Lý Huyền bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, hô to gọi Chu Văn.
-Dị thứ nguyên sinh vật yếu như vậy, hẳn không cần chúng ta ra tay?
Chu Văn cười nói.
-Đánh rắm, không cần các ngươi ra tay, ta bảo các ngươi tới làm gì?
Lý Huyền mắng.
Chu Văn cười hì hì nói:
-Ngươi gọi chúng ta đến, không phải muốn chúng ta tán thưởng anh tư lúc ngươi chém giết quái vật sao? Ta hiểu.
-Hiểu cái đầu ngươi, nhanh lên, ta sắp không đỡ nổi.
Lý Huyền đã bị dồn vào trong góc động, sắp không còn đường lui.
-Ngươi lại gạt