Thời điểm kiếm ý đạt đỉnh, kiếm ý kinh khủng đột nhiên thu lại, trong chốc lát thu liễm một chút không dư thừa, mà kiếm quang trong suốt trong tay Minh Tú, trong một sát na này lại đâm ra ngoài.
Đây không phải một kiếm chậm, mà là một kiếm tương lai, kiếm Minh Tú nhanh không thể tưởng tượng nổi, phảng phất đã đột phá tự thân cực hạn, siêu việt thời gian cùng không gian, đâm về phía Chu Văn.
Một kiếm này bùng nổ quá mức đột nhiên, cũng quá mức quỷ dị cấp tốc, khiến tầm mắt Điền Chân Chân vô phương bắt kịp một kiếm này, căn bản không biết một kiếm này xuất thủ như thế nào, chỉ nghe thấy coong một tiếng.
-Minh Nhật phục Minh Nhật, sao Minh Nhật quá dài, trong lòng nếu có ý, hà tất đợi Minh Nhật, hôm nay có rượu hôm nay say, Minh Nhật kiếm pháp trảm ân cừu. Hảo kiếm pháp!
Vi Qua tán thán nói.
Điền Chân Chân chỉ biết một kiếm kia rất mạnh, nhưng nàng không biết một kiếm kia rốt cuộc mạnh cỡ nào, cũng không biết nó mạnh chỗ nào, nàng nhìn chằm chằm, tuy nhiên căn bản không rõ ràng.
-Đa tạ huấn luyện viên chỉ giáo.
Minh Tú nghiêm túc hành lễ một cái, sau đó quay người rời đi luyện tập thất.
-Minh Tú, cuối cùng ngươi đã thắng, hơn nữa còn ngưng tụ Mệnh hồn, ngươi chỉ có 17 tuổi, 17 tuổi tấn thăng Sử thi, thật sự quá tuyệt vời.
Điền Chân Chân đuổi theo, hưng phấn mà nói.
-Không, ta thua.
Minh Tú lại lắc đầu nói.
-Tại sao? Ta thấy ngươi chặt đứt kiếm Chu Văn, ngươi đã thắng rồi mà.
Điền Chân Chân kinh ngạc nói.
-Đó là bởi huấn luyện viên dùng kiếm luyện tập, mà ta dùng Mệnh hồn kiếm, cho nên kiếm hắn chặn ta, chẳng qua là kiếm luyện tập quá yếu, cho nên mới gãy, mặc dù như vậy, một kiếm của ta vẫn vô phương làm bị thương hắn, cũng không thể ép hắn công kích lại, quả nhiên ta vẫn còn thua kém nhiều lắm. Có điều ta đã có phương tiến lên, cuối cùng có một ngày, ta sẽ đuổi kịp huấn luyện viên.
Minh Tú tự tin nói.
-Thì ra là thế, có điều ngươi đã rất lợi hại, 17 tuổi tấn cấp Sử thi, nếu cha ngươi biết, nhất định sẽ sướng đến phát rồ.
Điền Chân Chân an ủi.
-Đúng vậy, ta nên trở về khiến lão nhân gia ông ta cao hứng một chút, cũng muốn người khác nhìn một chút, xem kiếm pháp phụ thân ta truyền thừa rốt cuộc là yếu hay mạnh.
Trong mắt Minh Tú có mấy phần hưng phấn, dù sao hắn chỉ là thiếu niên 17 tuổi, vẫn còn trẻ trâu lắm.
Sau khi Minh Tú và Điền Chân Chân rời đi, thời điểm Chu Văn muốn rời đi, Vi Qua gọi hắn lại.
-Chu Văn, chúng ta có thể nói chuyện được không?
Vi Qua nói.
-Hội trưởng, có chuyện gì không?
Chu Văn không có cảm giác đặc biệt gì với Vi Qua, hông có ác cảm cũng không có hảo cảm, chẳng qua coi hắn như đồng học bình thường trong học viện thôi.
-Ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi.
Vi Qua nói.
-Có lời gì cứ nói thẳng, có điều ta không nhất định trả lời ngươi.
Chu Văn nói.
Vi Qua cười một cái nói:
-Kỳ thật đây cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, ta muốn hỏi ngươi, sau khi người tốt nghiệp ngươi dự định ở lại trường hay đi ra ngoài xông xáo?
-Mỗi người có lựa chọn riêng của mình, nếu là ta, ta chỉ muốn về nhà chơi game.
Chu Văn nói.
Vi Qua nghe được đáp án của Chu Văn, kinh ngạc phát ngốc một hồi, đột nhiên nở nụ cười:
-Không tệ, không tệ, mỗi người lựa chọn không giống nhau, là ta suy nghĩ nhiều quá.
-Chu Văn, ngươi chơi trò chơi gì, dạo này ta đang rảnh, muốn chơi game giải trí.
Vi Qua hỏi.
-Gần đây ta và Hoàng Cực cùng nhau hùn vốn sản xuất một trò chơi mới, nếu ngươi hứng thú có thể download chơi thử, đây là địa chỉ download.
Chu Văn đem link trò chơi Dị thứ nguyên cho Vi Qua.
-Được, ta sẽ trở lại chơi thử.
Vi Qua download trò chơi, phất tay cáo biệt Chu Văn.
Chu Văn đi siêu thị mua đồ, đều thu vào không gian hỗn độn, sau đó chào hỏi đám người Lý Huyền, lúc này mới rời khỏi học viện, một thân một mình hướng Trác Lộc mà đi.
Hắn không