Sau khi cúp máy, Chu Văn rời khỏi Lạc Dương, cưỡi một đầu Si đi về hướng Trác Lộc.
Trước đó hắn đã đến Trác Lộc một lần, còn nhớ rõ đường, chẳng qua thời điểm hắn đi, khu vực bên ngoài nội thành, tỷ lệ thấy người thấp hơn.
Rất nhiều quốc lộ đã hoang phế, ven đường khắp nơi có khả năng thấy thực vật mọc um tùm.
Trừ phi có đội xe cỡ lớn, hoặc đội Phối sủng đi qua, rất khó gặp lữ nhân độc hành.
Trên đường Chu Văn còn gặp phải một chút Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, mặc dù không mạnh, đều là Truyền kỳ, thế nhưng cái này khiến Chu Văn càng thêm lo lắng.
Lực phong cấm của Dị thứ nguyên lĩnh vực càng ngày càng yếu, Vương Minh Uyên nói nhiều nhất mười năm nữa, toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực sẽ giải cấm toàn bộ, hiện tại nhìn thực tế Vương Minh Uyên không nói ngoa.
Tốc độ Si chạy tương đối nhanh, mặc dù không dễ chịu như ngồi xe, có điều nó lại có thể xuyên qua địa hình phức tạp, không bị hạn chế như ô tô.
Hiện tại rất nhiều đường xá bị Dị thứ nguyên sinh vật phá hư, bên ngoài thành thị không dễ đi.
Còn có rất nhiều thực vật như dây leo mọc đầy đường, trừ khi thường xuyên có độ xe đi qua, bằng không đường xá rất khó thông suốt.
Chu Văn không sợ mỏi mệt, ngày đêm không ngừng đi đường, đến ngày thứ ba, mới tìm một nơi dựng trại, nếu tinh thần không tỉnh táo sẽ không tốt.
Bởi địa phương Chu Văn đi, đội xe sẽ không qua đây, cho nên trên đường không có người nào, nơi đây là đường vùng núi, tỉ lệ gặp người thấp hơn.
Chu Văn cắm trại ngay trên một cái bình đài, nơi này vừa vặn trống trải, bên cạnh có vách núi cheo leo, nếu có Dị thứ nguyên sinh vật xuất hiện, có thể phát hiện sớm.
Đem Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, Ba Tiêu Tiên, Hắc Ám y sư triệu hoán ra ngoài, để bọn chúng thủ bên ngoài, lúc này Chu Văn mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm nửa đem, Chu Văn đang ngủ say, lại đột nhiên bị một đôi tay nhỏ đánh tỉnh.
Vừa mở mắt nhìn, thấy Ba Tiêu Tiên đang dùng tay nhỏ vỗ vỗ mặt hắn, thấy Chu Văn tỉnh lại, Ba Tiêu Tiên kéo tay Chu Văn, chỉ phía ngoài lều.
-Có chuyện gì?
Chu Văn hỏi Ba Tiêu Tiên.
Ba Tiêu Tiên y y nha nha nói chuyện, tuy nhiên Chu Văn không hiểu nàng nói cái gì, cái này khiến Chu Văn không khỏi buồn bực, dù sao cũng là Thần thoại Phối sủng, đã lâu như vậy, thậm chí ngôn ngữ nhân loại đơn giản cũng không học được.
Chu Văn đành phải đứng dậy ra lều trại, gia hỏa Lục Dực Thủ Hộ Cự Long lại lăn ra ngủ, thoạt nhìn còn sâu giấc hơn Chu Văn.
Hắc Ám y sư đứng trước cửa trường bôồng, thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác, như đang ngẩn người.
-Hai tên vô dụng này, may còn có Ba Tiêu Tiên dựa vào.
Chu Văn thầm nghĩ.
Ba Tiêu Tiên ngồi trên Ba Tiêu Phiến bay trên không trung, ngón tay chỉ hướng bên dưới vách núi, y y nha nha tựa hồ muốn nói cho Chu Văn cái gì.
Chu Văn đi đến bờ vực, cúi đầu nhìn sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, nhìn vào bên trong rừng rậm, lại thấy có đồ vật gì đang phát sáng.
Ánh sáng kia lấp lóe lên, thoạt nhìn rất có quy luật, không giống đom đóm, đom đóm bình thường không sáng như vậy, hơn nữa Chu Văn vẫn chưa nghe qua đom đóm phát ra hồng quang.
Nhìn phía trên, nó cảm giác như một cái đèn báo động màu đỏ lóe liên tục.
-Rốt cuộc phía dưới có cái gì? Dị thứ nguyên sinh vật sao?
Mặc dù thị lực Chu Văn rất tốt, nhưng cách xa như vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy vật dưới hồng quang là cái gì?
Chu Văn vội vàng kéo Ba Tiêu Tiên lại, bây giờ thế giới này quá mức khủng bố, rất nhiều những thứ không biết đều có thể làm cho người chết không rõ ràng, Chu Văn không phải không