- Tiểu sư đệ, ngươi xem lâu như vậy, đã lĩnh ngộ được chút gì chưa?
Lưu Vân ngồi ở bên cạnh, có chút nhàm chán mà hỏi.
- Một chút.
Chu Văn nói.
- Một chút là bao nhiêu?
Lưu Vân tiếp tục truy vấn.
Không có thể chất phù hợp với Thâu Thiên Hoán Nhật bia, ngộ được mới lạ, cho nên Chu Văn nói lĩnh ngộ được một chút, Lưu Vân không tin.
Cái này không liên quan gì đến thiên tài hay không, thậm chí cũng không liên quan nhiều đến ngộ tính cao hay thấp, nếu không có Chư Thiên Tinh Mạch thể, gần như không thể luyện được, đây chính là cơ sở, tựa như không có móng nhà, không thể xây dựng cao ốc, nên Lưu Vân cho rằng Chu Văn không có khả năng lĩnh ngộ Thâu Thiên Hoán Nhật quyết.
- Một chút là một chút.
Chu Văn vừa cười vừa nói.
Lưu Vân nhếch miệng không tiếp tục hỏi, Chu Văn nhìn chằm chằm vào bên trong Vô Tẫn Tinh Hải, muốn nhìn xem ngoại trừ Kẻ thôn phệ tinh cầu, còn thứ gì đáng sợ hơn không.
Đáng tiếc ngoại trừ Kẻ thôn phệ, cũng không thấy Dị thứ nguyên sinh vật khác.
- Ngoại trừ Kẻ thôn phệ bên ngoài, bên trong Vô Tẫn Tinh Hải không còn Dị thứ nguyên sinh vật nào khác sao?
Chu Văn hỏi.
- Phía trên những tinh cầu kia còn có Tinh thú, có điều chúng chỉ tồn tại bên trong tinh cầu, không thể thoát ly khỏi tinh cầu. Mà phía ngoài tinh cầu chỉ có một Kẻ thôn phệ, nó chính là Bá Chủ nơi này, mở miệng nuốt tinh cầu, ngay cả Dị thứ nguyên sinh vật phía trên tinh cầu cũng bị nuốt sạch, đơn giản là tồn tại vô địch. Vừa rồi may đại sư huynh của ngươi am hiểm kỹ năng Man Thiên Quá Hải, mới có thể trốn thoát khỏi nó. Đổi thành người khác, cho dù Lục đại anh hùng sống lại, chưa chắc đã thoát khỏi Kẻ thôn phệ.
Lưu Vân có chút đắc ý nói.
Chu Văn nhìn trong chốc lát, cảm thấy có chút nhàm chán, lấy điện thoại di động chơi game, cày một lần Dị thứ nguyên sinh vật hiếm hoi và Thần thoại sinh vật.
- Nếu ngươi đã nhìn kỹ, chúng ta nên trở về, tuy nói không tiến vào Vô Tẫn Tinh Hải, hẳn không có nguy hiểm. Có điều nơi này là đại sa mạc, ngươi cũng biết, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà gần đây vận khí đeo bám hai người chúng ta, tốt nhất nên trở về sớm.
Lưu Vân nói.
- Ta muốn chờ thời điểm ban ngày, sau đó xuống hồ xem khối Thâu Thiên Hoán Nhật bia kia, có lẽ có phát hiện gì cũng khó nói.
Chu Văn nửa thật nửa giả nói.
Lưu Vân bĩu môi một cái nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi đừng trách sư huynh nói thẳng, ban đêm ngươi còn xem không rõ, chờ ban ngày không có ánh sao, nó chẳng khác nào một khối đá trụi lùi, ngươi làm sao có thể nhìn được?
- Vất vả từ xa tới, không thử không cam lòng.
Chu Văn không hề bị lay động nói.
- Được, vậy thì ban ngày ngươi xem xong, chúng ta lại đi, ta ngủ trước, khi nào đi gọi ta.
Lưu Vân tìm một chỗ bên cạnh ngủ, không đến ba giây đã vào giấc.
Tư thế ngủ của hắn rất kỳ quái, Chu Văn cảm thấy hắn giống như mèo, lúc nào cũng có thể nhảy lên khỏi mặt đất.
Nhìn kỹ, Chu Văn phát hiện tư thế ngủ của Lưu Vân không tầm thường, vô luận phương hướng nào công kích hắn, tư thế này giúp thân thể hắn có thể dễ dàng phản ứng lại.
Nhưng người tạo thành tư thế ngủ như vậy, khẳng định trước kia Lưu Vân đã trải qua rất nhiều chuyện, nào có người bình thường gì lúc ngủ còn phòng bị như vậy.
Chu Văn cảm ứng hết sức nhạy cảm, nhưng hắn sẽ bảo trì tư thế chiến đấu lúc ngủ, bởi hắn căn bản không có ý thức như vậy.
Đương nhiên có Đế Thính bên người, người bình thường không thể nào tới gần hắn mà không bị phát hiện.
Cày một đêm, mặc dù thu được không ít trứng Phối sủng, nhưng không thu được loại mà Chu Văn mong muốn.
Medusa, Cùng Kỳ, Chúc Long vẫn không chịu tuôn ra trứng Phối sủng.
- Không nên, thời điếm mỗi một lần ta giết chúng, đều mang theo Tiểu Lão Hổ, giết nhiều lần như vậy, theo đạo lý nói, cũng phải tuôn ra rồi chứ?
Tâm tình Chu Văn không khỏi có chút phiền muộn.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, đến thời điểm buổi sáng, ánh sao trên trời trong hồ, tan biến trong hư không, khiến hồ nước kia khôi phục như bình thường.
Thoạt nhìn nó tựa như một hồ nước bình thường, mà không cách nào tưởng tượng nó