Lúc Chu Văn nghỉ ngơi, triệu hồi mấy đầu Phối sủng thủ trong lều vải, hình xăm Thái Tuế bất an phát ra nhiệt lượng nóng rực, Chu Văn đành phải triệu hoán nó ra ngoài.
- Lão Chu, đầu Phối sủng kỳ quái này ngươi thu ở đâu vậy?
Lý Huyền tò mò đánh giá mấy đầu Phối sủng của Chu Văn triệu hoán.
- Có chút mua, có một phần khi ra ngoài lịch duyệt lấy được.
Chu Văn nói xong, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Phong Thu Nhạn đã sớm ngủ, không có ai nói chuyện, Lý Huyền đành nắm xuống ngủ.
Ngủ một giấc đến giữa đêm, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng nháo nhào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Hơn nửa đêm nhao nhao như thế, đừng bảo nửa đêm Dị thứ nguyên sinh vật trong Long Môn động lại phá cấm nhá?
Lý Huyền cũng bị đánh thức, có chút buồn bực nói.
Chu Văn cùng Phong Thu Nhạn cũng ngồi dậy, đang định đi ra bên ngoài xem có chuyện gì xảy ra, lại thấy cửa lều vải có người đột nhiên kéo ra, sao đó thấy A Sinh xông vào, vội vàng hỏi:
- Văn thiếu gia, các ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, chúng ta cỏ thể có chuyện gì chứ?
Lý Huyền hơi nghi hoặc nhìn A Sinh hỏi.
A Sinh quan sát tỉ mỉ ba người bọn hắn, nửa ngày mới thở nhẹ nhõm nói:
- Không có chuyện gì thì tốt, trước hết các ngươi lưu lại nơi này đừng đi, bên ngoài xảy ra chuyện, chờ sau khi giải quyết thỏa đáng, các ngươi lại ra.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chu Văn hỏi.
- Tự các ngươi xem.
A Sinh chỉ chỉ bên ngoài.
Tầm mắt ba người Chu Văn nhìn qua khe cửa ra ngoài, lập tức kinh hãi, cằm sắp rơi xuống mặt đất.
Chỉ thấy trên mặt đất, trên tường, khắp nơi đều xuất hiện cây nấm đủ loại màu sắc.
- Ta đi, lúc nào nơi này đã biến thành rừng nấm vậy?
Lý Huyền nói.
- Các ngươi nhìn kỹ những binh lính bên ngoài kia.
Vẻ mặt A Sinh nghiêm túc nói.
Lúc A Sinh nói, Chu Văn đã thấy, trên mặt một binh sĩ, xuất hiện rất nhiều cây nấm nhỏ như hạt đậu.
Mặc dù những cây nấm kia thoạt nhìn rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng nó lại sinh trưởng trên mặt người, lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Gương mặt binh sĩ kia hoảng sợ, đang dùng tay vặt nấm nhỏ trên mặt, nhưng hắn vừa rút cây nấm nhỏ khỏi mặt, rất nhanh lại có cây nấm khác mọc lên.
Hắn không ngừng rút, máu me đầy mặt, nhưng cây nấm nhỏ không ngừng xuất hiện, hắn hoảng sợ phát khóc, một bên khóc một bên rút cây nấm.
Người như hắn còn rất nhiều, mặc dù có sĩ quan đang khống chế cục diện, nhưng loại hoảng hốt này lại khiến bọn họ mất bình tĩnh, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Ba người Chu Văn xem xong, chân nhũn ra, theo bản năng sờ lên mặt mình, còn may trên mặt bọn hắn còn chưa mọc nấm.
- Chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Chu Văn hỏi A Sinh.
- Chưa biết, hiện tại đang điều tra, toàn bộ trụ sợ chỉ có ít người không bị đồ vật quỷ dị này cảm nhiễm, đoán chừng có liên quan đến hiện tượng bên trong Dược Phương động. Các ngươi trước lưu tại nơi này, có thể lát nữa cần các ngươi phối hợp điều tra, hi vọng tìm lý do tại sao có một bộ phận người không bị cảm nhiễm.
Vẻ mặt A Sinh có chút ngưng trọng, nói xong vội vàng xông ra ngoài.
- Cũng may ông trời phù hộ, không để chúng ta cảm nhiễm thứ quỷ dị này, bằng không khuôn mặt anh tuấn này của ta chỉ sợ bị hủy, không biết sống thế nào đây.
Lý Huyền kéo cửa lều vài lại, trong lòng vẫn còn sợ nói.
- Ta thấy không đơn giản, nhất định có nguyên nhân gì đó, khiến chúng ta không bị những cây nấm kia cảm nhiễm.
Tầm mắt Chu Văn đánh giá bốn phía, không thấy có dị trạng gì.
Trong lều vải của họ không xuất hiện nấm ký sinh, ba người và mấy Phối sủng đều tốt, còn đầu Thái Tuế nằm sấp gần cửa lều vải, không biết đang làm gì.
Mắt trần không thể nhìn thấy, Chu Văn dùng vòng tai Đế Thính kiểm tra, đồng thời đầy năng lực Đế Thính phát huy đến cực hạn.
Lúc này vừa nghe xong, lập tức phát hiện vấn đề.
Trước cửa lều vải, lại có rất nhiều sinh vật siêu nhỏ, con mắt nhân loại vô phương