Thời điểm đến thời gian đọc sách, tất cả mọi người không tự chủ được ngồi xuống, bắt đầu đọc diễn cảm.
Mặc dù ý thực mọi người đều tình táo, tuy nhiên lại không khống chế bản thân, cũng không khống chế miệng mình, chỉ đợi thời gian kết thúc về sau, mới có thể tự do chuyển động.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đọc sách, cái gì cũng không làm được.
Chu Văn đang suy nghĩ có nên lợi dụng lực lượng quy tắc Phu Tử bình địa đánh nát Ngọc Anh, sau đó Phá rồi lại lập hay không, lại đột nhiên thấy một thân ảnh theo đường núi xuống, tốc độ nhanh kinh người.
Nhìn kỹ, nó là một đầu Hầu tử, chẳng qua nó có chút khác so với những con khác, Hầu tử bình thường chỉ cao tầm một mét năm một mét sáu, coi như Truyền kỳ Hầu Vương cùng lắm cao mét chín.
Nhưng đầu Hầu tử này, thân lại cao gần ba mét, tướng mạo khá hung ác, một đôi mắt lóe hồng quang, toàn thân lông tóc như hắc thiết tia, nhìn về nơi xa như lệ quỷ.
Đám người Quý Tỷ cũng phát hiện ra đầu Huyết Nhãn Hắc Hầu kia, đều hơi kinh ngạc, có điều không ai lo lắng.
Coi như đầu Huyết Nhãn Hắc Hầu là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, chỉ cần nó tiến vào Phu Tử bình địa, sẽ bị lực lượng Phu Tử bình địa ảnh hưởng như nhân loại, đều ngồi xuống đọc sách.
Trước kia cũng phát sinh những chuyện tương tự, có đám Hầu tử ngộ ngập Phu Tử bình địa, đều giống nhân loại ngồi xuống đọc sách, không hề uy hiếp đến người đọc sách ở đây.
Nhưng Huyết Nhãn Hắc Hầu vừa vào Phu Tử bình địa, tất cả mọi người đều hoàn toàn biến sắc, lộ ra vẻ kinh hãi.
Huyết Nhãn Hắc Hầu lại không hề ngồi xuống, hốc mặt nó bốc huyết quang, từng bước tiến về phía nhân loại, răng nanh trong miệng lộ ra, biểu lộ muốn thôn phệ tất cả mọi người.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, nhưng bọn hắn lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mặt nhìn đầu Huyết Nhãn Hắc Hầu đi tới.
Biểu tình của tất cả mọi người đều rất quái dị, trên mặt vẫn mang bộ dáng đàng hoàng chừng chạc, gật gù đọc sách, nhưng bên trong ánh mắt và thah âm lại tràn đầy vẻ hoảng hốt, thậm chí còn nghe được tiếng khóc của vài người.
Nếu bọn hắn có thể di động, chỉ sợ đã sớm chạy không dám ngoảnh mặt lại.
Đặc biệt là ba người gần Huyết Nhãn Hắc Hầu nhất, biểu tình của bọn họ như bị người trói nhét shit vào mồm, khó chịu không nói ra lời.
Huyết Nhãn Hắc Hầu từng bước đi tới, nhìn từng bước chân nặng nề của nó, Chu Văn biết có lẽ nó vẫn bị lực lượng Phu Tử bình địa ảnh hưởng, chẳng qua lực ảnh hưởng không nghiêm trọng như bọn hắn mà thôi.
Ngay tại thời điểm Huyết Nhãn Hắc Hầu sắp đến gần đám người kia, đột nhiên thấy một nam nhân đứng lên, nhìn về phía Huyết Nhãn Hắc Hầu quát to một tiếng:
- Thánh địa Phu Tử bình địa, há lại cho ngươi làm bẩn, còn không mau lui ra ngoài.
Chu Văn có chút kinh ngạc, không ngờ lại có người trong thời gian đọc sách đứng lên, nhìn kỹ phát hiện người kia là Hứa Cùng.
Lúc này Hứa Cùng, toàn thân tỏa ra một loại khí, loại khí kia vô hình vô chất, không chói lóa như Thần quang, không hùng vĩ như Phật quang, nhưng lại mang một loại khí thế khó diễn tả bằng lời.
Tất cả mọi người vui mừng quá đỗi, vốn tưởng phải chết không nghi ngờ, không ngờ Hứa Cùng lại đứng lên đối kháng cùng Huyết Nhãn Hắc Hầu, lần này mọi người đều cảm thấy được cứu rỗi.
Hứa Cùng là Sử thi cường giả, hẳn có thể giết chết được đầu Huyết Nhãn Hắc Hầu kia, dù sao phụ cận Phu Tử bình địa chưa bao giờ xuất hiện qua Dị thứ nguyên sinh vật cao cấp.
Huyết Nhãn Hắc Hầu không bởi khí thế và lời quát của Hứa Cùng mà lưu lại, ngược lại biến càng thêm hung ác, trong mắt huyết quang lóe lên, thân thể hùng tráng vượt qua tốc độ âm thanh, mang theo âm thanh đôm đốp, một quyền cuồng bạo đánh về phía Hứa Cùng.
- Thiên địa có chính khí, tâm đang thì khí thịnh. . .
Mỗi một câu một chữ của Hứa Cùng phảng phất có lực lượng thần kỳ gia trì, theo thanh âm của hắn, Hạo thiên chính khí trên người lại càng thêm cường đại, cả người phảng phất như bị một cỗ lực lượng bao lấy.
Lúc Huyết Nhãn Hắc Hầu vọt đến trước mặt