Nhìn Huyết Nhãn Hắc Hầu chết đi, cả đám người đều cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn có người không tin vào mắt mình. Ngay cả Hứa Cùng cũng không phải đối thủ của Huyết Nhãn Hắc Hầu, không biết người nào có thể một đao chém giết Huyết Nhãn Hắc Hầu thành hai nửa.
Đầu bọn họ vô pháp nhúc nhích, nhưng tròng mắt có thể chuyền động, tất cả mọi người đều nhìn về phía Huyết sắc quang đoàn bay đến, lại thấy Chu Văn ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay còn nắm một thanh đao.
- Là hắn?
Nữ hài ngồi bên cạnh Quý Tỷ ngây cả người, thật sự không thể tin được, Huyết Nhãn Hắc Hầu lại do Chu Văn chém giết.
Đao Chu Văn đã thu vào vỏ, người lại nhắm mắt lại không nhúc nhích, hắn không lực lượng Phu Tử bình địa oanh bay ra ngoài, cũng không tiếp tục đọc sách.
Bởi Chu Văn mạnh mẽ đối kháng với lực lượng Phu Tử bình địa, khiến Ngọc Anh chính diện đối kháng với lực lượng cấm kỵ kinh khủng, giằng co không được bao lâu đã vỡ nát.
Ngọc Anh vừa vỡ, Chu Văn vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị trọng thương, nhẹ thì hộc máu, nặng chỉ sợ bị phế bỏ.
Nhưng sự thật lại trái ngược, sau khi Ngọc Anh vỡ nát, lực lượng Mệnh hồn không hề tan đi, lại trọng tổ lần nữa, trong nháy mắt hoàn thành toàn bộ quá trình.
Nhưng Mệnh hồn sau khi trọng tổ, thoạt nhìn thập phần cổ quái, ngoại hình hoàn toàn khác Ngọc Anh.
Hiện tại Mệnh hồn nhìn có điềm giống như một quyển Tam thư, nhưng lại vô pháp mở ra, phía trên mặt bìa không có bất luận thông tin gì.
Phía trên Mệnh hồn Chu Văn không cảm giác giác được lực lượng cường đại, nhưng Chu Văn lại biết rõ, Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ của hắn đã tấn thăng thành công.
Bởi thân thể hắn lúc này đang ở trên Phu Tử bình địa, Đạo quyết vẫn vận chuyển bình thường trong cơ thể, nhưng Cấm kỵ chi lực Phu Tử bình địa tựa như biến mất, hoàn toàn vô dụng đối với hắn.
Mở to mắt nhìn thoáng qua bốn phía, chỉ thấy đám người Quý Tỷ vẫn còn đang đọc sách, Chu Văn biết hắn thật sự thành công.
Mệnh hồn đã tấn thăng thành công, Chu Văn không có tâm tình tiếp tục ngồi ở chỗ này nghe bọn hắn đọc sách, đứng dậy nói với Quý Tỷ:
- Quý Tỷ, cảm tạ ngươi mấy ngày nay đã chiếu cố ta, ta có việc phải đi.
Chu Văn vốn không thích nói lời ly biệt, mà Quý Tỷ vẫn bị lực lượng khống chế đọc sách, vô phương nói chuyện, Chu Văn lại phất phất tay về phía nàng, sau đó xoay người rời khỏi Phu Tử bình địa, một người một linh dương một chim rời khỏi Khổng sơn.
Mọi người thấy Chu Văn có thể đi lại tự nhiên trên Phu Tử bình địa, không bị lực lượng ảnh hưởng chút nào, lúc này mới tin người chém giết Huyết Nhãn Hắc Hầu vừa rồi chính là Chu Văn.
Chờ thời gian đọc sách kết thúc, mọi người mới khôi phục tự do.
- Ta đã sớm nhận ra, Tiểu Chu là người phi phàm.
- Ngươi đoán trúng cái rắm, ta nhờ lần trước ngươi còn nói hắn là đồ ngốc.
- Ngươi thì biết cái gì, ta chỉ cố ý nói đùa hắn thôi. Người bình thường sao có được nghị lực lớn như vậy, mà rõ ràng hắn không phải người bình thường, mà ta đã sớm thấy điểm này từ trước.
- Ta nhìn bộ dáng hắn không đến hai mươi tuổi, thế nhưng lại có tu vi đáng sợ như vậy, sợ không phải đến từ Lục đại gia tộc anh hùng đi?
- Ta thấy rất có khả năng, ngoại trừ Lục đại gia tộc anh hùng, nơi nào có thể bồi dưỡng thiếu niên anh tài như vậy?
Quý Tỷ có chút nghe không nổi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái nói:
- Bên trong Lục đại gia tộc anh hùng, có nhà nào họ Chu?
- Hình như không có!
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không đoán Chu Văn rốt cuộc lai lịch thế nào?
Nữ hài kia nhìn phương hướng Chu Văn rời đi, tâm tình có chút phức tạp.
Chu Văn trực tiếp rời khỏi Ngũ Long khẩu, lần này hắn ra tay, thân phận tất nhiên đã bại lộ, cho nên cũng không nán lại lâu.
Chủ yếu bởi hắn không tìm được đồ án nhỏ trên Ngũ Long khẩu, nếu thật sự phải ở lại đây nghiên cứu, sợ mất một hai năm chưa chắc nghiên cứu minh bạch toàn bộ Dị thứ nguyên lĩnh vực tại Ngũ Long khẩu.