- Những người này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, đều bị sét đánh thành vậy, thế nhưng lại còn đến đây nhắc ta cẩn thận có người ám toán? Thế đạo hiện tại, tư tưởng giác ngộ của nhân loại đã đến cảnh giới này sao?
Chu Văn không tin có chuyện tốt như vậy.
- Hai người kia không phải một đường tới chứ, nếu không chỉ cần tới một là được, không cần hai người phải tự mình tới. Nhưng nhìn vết thương của họ, tựa hồ cùng trải qua một loại thương tổn, rốt cuộc chuyện này thế nào?
Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không quá minh bạch.
Đổi thành người khác, bị ầm ĩ như vậy, sợ sau nửa đêm khẳng định không ngủ được.
Cũng may Chu Văn không phải người sợ ầm ĩ, nằm xuống tiếp tục ngủ, một lát vào giấc rồi.
Sau khi người hữu tâm và người vô tâm đi, dông tố đã bớt đi nhiều, dần dần thu lại.
Thời điểm buổi sáng Chu Văn tỉnh lại, mưa đã tạnh, TV cũng không biết khi nào đã tự tắt.
- Chẳng lẽ nguyên nhân dông tố, mới khiến TV tự mình bật lên sao?
Tuy Chu Văn không quá tin tưởng, nhưng cũng không có lời giải thích gì khác tốt hơn.
Thanh âm chuông điện thoại vang lên, Chu Văn lấy điện thoại kiểm tra, phát hiện A Sinh gọi tới.
- Văn thiếu gia, hiện tại ngươi có phải đang ở Vệ Huy hay không?
A Sinh trực tiếp hỏi.
- Đúng vậy, tại sao ngươi biết?
Chu Văn có chút nghi hoặc hỏi.
- Cục giám sát đã tra được hành tung của ngươi, chuyến này sợ không đơn giản.
A Sinh nói.
- Ta cần đến Đế Đô một chuyến, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cẩn thận.
Chu Văn cũng không có biện pháp gì, nếu ngày thường, hắn khẳng định xoay người trở lại Lạc Dương, không thèm đi Đế Đô nữa.
Nhưng hiện tại trên người hắn vác khúc gỗ kia, nếu hắn không đến Đế Đô, cả ngày không rời khỏi nó, như thế này làm sao sinh hoạt được?
Càng không xong chính là, thân không rời mộc chỉ là tiêu chuẩn nghỉ ngơi, nếu Chu Văn muốn đi đâu, nhất định phải khiêng nó theo, thế này ai chịu nổi?
- Nếu Văn thiếu gia kiên trì muốn đi, tốt nhất nên thay đổi lộ tuyết và tốc độ, ta sẽ chỉnh sửa lại lộ tuyến giúp ngươi.
A Sinh gửi lại một văn kiện cho Chu Văn.
Chu Văn và A Sinh hàn huyên trong chốc lát, sau đó mở văn kiện A Sinh gửi cho hắn, muốn bước kế tiếp nên làm thế nào, nhưng vừa click mở văn kiện, hai mắt tức khắc mở to ra nhìn.
Nội dung bên trong văn kiện, căn bản không phải bản đồ gì, mà là một tấm ảnh động tình, nội dung bên trong có hai nam nhân tráng kiệt, mặc quần tam giác, một tên ôm cổ, một tên ôm eo, còn điên cuồng hôn hít.
Chu Văn tức khắc choáng váng, thần sắc biến cổ quái:
- Hẳn gửi nhầm…Có điều tại sao A Sinh lại có hình ảnh này…Chẳng lẽ hắn….
Chu Văn rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu phủ định ý nghĩ của chính mình, gửi một tin tức nói:
- A Sinh, văn kiện ngươi gửi có phải gửi nhầm hay không?
- Không phải gửi bản đồ hay sao?
A Sinh rất nhanh phản hồi.
- Không phải, là một tấm ảnh khiêu khích.
Chu Văn trực tiếp dem tin tức và tấm ảnh gửi lại cho hắn.
Một lát sau, A Sinh mới nhắn lại:
- Tin tức có vấn đề, ta không gửi nhầm, nhưng tin tức ngươi thu được lại không đúng, nguyên nhân thế nào không rõ, lộ tuyến ta gửi hiện tại không an toàn, kết tiếp ta sẽ phát mấy lộ tuyến nữa cho ngươi, không được nói cho bất luận kẻ nào, kể cả ta.
- Tốt.
Chu Văn gật đầu nói.
A Sinh trực tiếp gửi giản đồ, chỗ này là tất cả lộ tuyến đến Đế Đô, muốn đi thế nào, hắn có thể chọn một trong nó.
Bởi có thể thông tin bị dò rỉ, cho nên A Sinh không nó thêm nữa, kết thúc cuộc gọi.
Chu Văn nghiên cứu bản đồ một chút, sau đó chọn một lộ tuyến tiếp tục lên đường.
Bên trong một hang động tại Kỳ sơn, một nữ tử yêu mị đang bị xiềng xích, đang đùa nghịch một ít dụng cụ thí nghiệm, tựa hồ đang nghiên cứu gì đó.
Điện thoại bên người nàng vang lên, nữ nhân nhìn thoáng qua màn hình di