- Chỉ sợ đã xuất hiện.
Trương Xuân Thu đánh giá rừng núi đen sì nói.
Độc Cô Ca không nói một lời, trên thân lại có rất tiểu trùng bay về phía núi rừng.
Mặc dù những tiểu Cổ trùng kia không đạt cấp độ Thần thoại, nhưng bản thân chúng lại có kỹ xảo ẩn thân, hình thể lại nhỏ, sinh vật bình thường không dễ phát hiện ra chúng.
Nhưng những Cổ trùng kia vừa tiến nhập vào núi rừng về sau, lại nhanh chóng mất liên hệ với Độc Cô Ca, vô luận Độc Cô Ca cố gắng triệu hoán thể nào, cũng không nhận được phản hồi từ chúng, cái này khiến sắc mặt Độc Cô Ca có chút khó coi.
- Nhanh lên…
Độc Cô Ca nói xong, sau lưng mọc đôi Trùng dực, muốn dọc theo đường cũ lui về.
Hạ Lưu Xuyên cũng triệu hồi Cổ Kiếm, ngự kiếm phi hành, so tốc độ không hề kém Độc Cô Ca, Trương Xuân Thu đồng dạng cũng không chậm, móc ra một tấm phù, muốn chui xuống đất chạy trốn.
Nhưng động tác ba người mới làm đến một nửa, đã thấy hắc ảnh trong núi rừng, mở ra đôi mắt quỷ dị, con mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, bọn hắn chỉ cảm thấy đầu óc lập tức mơ hồ, không mở mắt ra được.
Bành!
Ba người đều ngã xuống đất, buồn ngủ, vô luận dãy dụa thế nào, mí mắt vẫn chậm rãi khép lại.
Chu Văn đi trên đường phía trước, chẳng qua cảm thấy núi rừng chung quanh đặc biệt an tĩnh.
Có điều nó vẫn khác so với con đường linh dương dẫn hắn đi lần trước, mặc dù con đường này an tĩnh, nhưng không thiếu động vật, chẳng qua nhưng động vật kia hình như đặc biệt lười, đều ngủ.
Chu Văn cảm thấy có chút không đúng, đi cẩn thận từng li từng tí, nhưng rốt cuộc trên đường lại không gặp phải vấn đề gì, chờ thời điểm hắn đến một thành phố nhỏ, sắc trời đã tối xuống.
Một ngày khiêng khúc gỗ kia, Chu Văn cảm thấy rất mệt mỏi, ngay tại cái thành phố nhỏ này, tìm kiếm một quán trọ.
Thành phố nhỏ này không khác thành thị trước đó, hầu hết mọi người đều đi hết, Chu Văn tùy tiện tìm một lữ điếm không người trú tạm, cũng không đến tìm hắn đòi tiền.
Một đêm này, Chu Văn ngủ hết sức an ổn, chờ hắn một giấc tỉnh lại, duỗi cái lưng mệt mỏi, toàn thân đều tràn đầy tinh lực.
Một đêm này cũng không phát sinh sự tình gì kỳ dị, không giống lữ điếm trước, TV cũng không tự động mở.
Nhưng Chu Văn lại cảm giác có chút không đúng, trước ngực cảm giác đặc biệt nặng, cúi xem xét, lập tức thét ra tiếng.
Không biết tại sao áo trước ngực hắn bị đẩy lên, giống như trong áo bị nhét hai quả lê bự, , Chu Văn vội vàng kéo ra quần áo xem xét, lập tức phát hiện hai cái lẽ ra không nên có, xuất hiện trên ngực hắn.
- Tại sao như vậy chứ?
Chu Văn phát hiện thanh âm của mình cũng trở nên vô cùng nữ tính hóa, vội vàng lấy tấm gương trong Hỗn Độn châu ra xem xét, lập tức phát hiện, bản thân lại biến thành nữ nhân.
Chu Văn lập tức nghĩ đến nội dung tin tức Đế đại nhân gửi cho hắn, vội vàng lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Đế đại nhân:
- Đế đại nhân, có phải ngươi biến ta thành nữ nhân hay không?
- Ừm.
Đế đại nhân rất nhanh phản hồi lại, sảng khoái thừa nhận.
- Vì cái gì? Gần nhất ta không hề đắc tội ngươi đi?
Chu Văn nhẫn nhịn lửa giận hỏi.
- Tại sao bản thân ngươi không biết sao?
Đế đại nhân hỏi ngược lại.
- Ta thật sự không biết, ngươi biết rõ thì nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao?
Chu Văn cảm thấy sự tình có điểm gì là lạ, nghe ngữ khí Đế đại nhân, tựa hồ hắn đã trêu chọc Đế đại nhân, nhưng gần đây hắn không hề liên lạc gì với nàng, mà Đế đại nhân cũng không liên lạc gì với hắn.
- Bản thân ngươi gửi tin nhắn, nhanh như vậy đã quên rồi sao?
Đế đại nhân hồi đáp.
- Ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra, coi như ta van ngươi được không, ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc ta đã gửi tin nhắn gì?
Chu Văn càng phát giác, việc này khẳng định có vấn đề.
Đế đại nhân nghe Chu Văn nói như vậy, tựa hồ cũng ý thức được có chút vấn đề, dùng tính cách sợ chết của Chu Văn, tại sao hắn dám to gan như vậy, dám gửi tin nhắn