Vào sân lúc sau, thần sắc Vương Lộc trở nên nghiêm túc thêm vài phần:
- Ngươi có biết, hiện tại ngươi đang rất nguy hiểm không?
Chu Văn gật đầu:
- Ta biết.
- Biết rồi còn tới, có phải ngươi một ngày không bị đánh thì cả ngươi khó chịu sao?
Vương Lộc trừng hắn một cái.
- Nguyên bản ta cũng không muốn tới đây như vậy.
Chu Văn vốn tính toán sử dụng Ẩn Hình Y đến Đế Đô, căn bản không để người khác phát hiện.
Nhưng hiện tại hắn vách theo khúc gỗ kia, có Ẩn Hình Y cũng vô dụng, bởi căn bản Ẩn Hình Y không thể bao trùm được khúc gỗ lớn như vậy, một khúc gỗ trống rỗng huyền phù, người nào nhìn vào cũng biết có vấn đề.
- Chỉ sợ ngươi còn không biết tình huống hiện tại, nếu đơn thuần cục giám sát tìm ngươi phiền toái, còn tốt một chút, lấy năng lực của ngươi, hơn nữa thêm tin tức tình báo của ta, hẳn không khó ứng phó. Nhưng hiện tại ngươi muốn động thủ với ngươi không chỉ cục giám sát, mà có chủ nhân chân chính Đế Đô là Hạ gia, ngươi đến Đế Đô dễ, nhưng muốn đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Vương Lộc nói.
- Tại sao Hạ gia lại muốn đối phó ta?
Chu Văn khó hiểu hỏi.
Hắn cùng Hạ gia không có thâm cừu đại hận gì, Hạ gia không phải không có đạo lý nhắm vào hắn, đẩy hắn vào chỗ chết đi?
- Chuyện này quan hệ phức tạp, đợi chút nữa nãi nãi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Vương Lộc nói xong, đi vào nhà.
- Nãi nãi, ta mang bằng hữu tới.
Vương Lộc vừa đi vừa hô to.
- Nha đầu hâm, đã tới thì vào đi, ngươi còn kêu cái gì?
Một thanh âm từ hậu viện truyền tới, sau đó thấy một lão phụ thân từ hậu viện đi ra.
Lão phụ nhân thoạt nhìn rất lớn tuổi, tóc đã hoa râm, nhưng không biết vì cái gì trên mặt bà lại không có nếp nhăn, thoạt nhìn khí chất cực tốt, nghĩ đến thời điểm bà còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
- Tiểu tử này chình là Chu Văn mà ngươi thường xuyên nhắc đến đi?
Lão phụ nhân đánh giá Chu Văn nói.
- Ta nào có thường xuyên nhắc tới hắn, chỉ do hắ thiếu nợ ta nhiều tiền, còn chưa chịu trả, cho nên ta mới ngẫu nhiên nhắc đến hắn một lần.
Vương Lộc lôi kéo cánh tay lão phụ nhân nói.
- Hóa ra như vậy.
Lão phụ nhân cười tủm tỉm nhìn Chu Văn nói:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, tại sao đi học lại mượn tiền? Hơn nữa còn mượn tiền nữ đồng, không phải ngươi muốn ăn cơm mềm đi?
- Vương nãi nãi, không phải như thế.
Chu Văn muốn giải thích.
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã bị lão phụ nhân cắt ngang:
- Có điều không sao, Vương gia cái khác không dám nói, chứ tiền chúng ta không thiếu, ăn uống tiêu phá thế nào cũng không hết, nếu ngươi thích có thể đến ăn giúp, nhưng Vương gia chúng ta vừa lúc đang thiếu một chàng rể…
- Nãi nãi ngươi nói gì đấy?
Khuôn mặt Vương Lộc đỏ bừng nói:
- Ta và Chu Văn chỉ là đồng học, không giống như ngươi tưởng tượng đâu.
Dừng một chút, Vương Lộc còn nói thêm:
- Nãi nãi, tình huống hiện tại của Chu Văn, ngài khẳng định biết, vậy ngài nói cho hắn biết, hiện tại hắn nguy hiểm như thế nào đi?
Vương nãi nãi nghe Vương Lộc nói như vậy, mới thu liễm nụ cười nói:
- Vào nhà rồi nói.
- Vương nãi nãi, ta nghe Vương Lộc nói, Hạ gia muốn tìm ta phiền toái, nhưng bản thân ta không hề có thâm cừu đại hận gì với họ, tại sao họ lại muốn đối phó ta?
Chu Văn không nhịn không được chủ động hỏi.
Vương nãi nãi gật đầu nói:
- Nha đầu hâm nói không sai, Hạ gia xác thực muốn động thủ với ngươi, ngươi không nên tới Đế Đô.
Trầm ngâm một lát, Vương nãi nãi mới tiếp tục nói:
- Nha đầu hâm chịu mang ngươi tới nơi này, hẳn không muốn những kẻ bên ngoài biết. Kế tiếp những lời ta nói với ngươi, chỉ là suy đoán, không chắc chắn hoàn toàn là sự thật. Cho nên sau khi ta nói xong, ngươi tự mình tính toán.
- Vương nãi nãi yên tâm, ta không phải một kẻ lắm lời.
Chu Văn nói.
- Ngươi có lắm lời cũng không sao, dù sao lời này hôm nay ta nói, ta ta sẽ không nhận, Vương gia cũng sẽ không nhận.
Vương nãi nãi cười tủm tỉm nói:
- Căn cứ ta suy đoán, Hạ gia sở dĩ sẽ xuống tay với ngươi, cũng không phải lý do ngươi là đệ tử Vương Minh Uyên, cũng không phải do ngươi ở Thánh địa phế Nguyên Khí hải