Sau khi Chu Văn rời khỏi, vẫn luôn suy tư những lời Vương nãi nãi nói.
Tuy không có chứng cứ chứng minh Hạ gia có liên quan gì đến việc những thiếu niên thiên tài kia mất tích hay ngoài ý muốn, nhưng Chu Văn cảm thấy, trong chuyện này xác thực có vấn đề.
Nếu Hạ gia muốn củng cố địa vị bản thân, mới cố tình chèn ép gia tộc khác, tựa hồ có chút không chấp nhận nổi.
Căn cứ vào điều tra của Vương nãi nãi, những thiếu niên thiên tài xảy ra chuyện, có một bộ phận không thuộc Đông khu, càng không phải thuộc phạm vi thế lực Hạ gia.
Nhìn cục diện mấy khu vực khác hỗn loạn, đối với Hạ gia mà nói, hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng hiển nhiên bọn hắn không làm vậy.
- Vô luận thế nào, trước hết phải nghĩ biện pháp đem khúc gỗ mang đến Tử Cấm Thành lại nói, nếu không muốn làm chuyện gì cũng khó.
Thời điểm Chu Văn đến Vương gia, cũng hỏi một chút chuyện liên quan đến Tử Cấm Thành.
Vương Lộc cùng Vương nãi nãi đối với Tử Cấm Thành cũng không biết nhiều thông tin lắm, bởi thời điểm Dị thứ nguyên phong bạo vừa mới kết thúc, Hạ gia đã chiếm cứ nơi đó, chưa từng để người lạ lại gần, cho nên căn bản không có ngoài ngoài biết bộ dáng bên trong Tử Cấm Thành như thế nào.
Có điều Vương nãi nãi nói cho Chu Văn biết một chuyện rất thú vị, nàng là người sống trước thời kỳ Dị thứ nguyên phong bạo diễn ra, cho nên trước khi Dị thứ nguyên phong bạo diễn ra, không ít lần Vương nãi nãi đã tiến vào Tử Cấm Thành chơi.
Nàng nói có một lần khi còn nhỏ tiến vào Tử Cấm Thành du lãm, thời tiết đột nhiên chuyển xấu, trên bầu trời không ngừng xuất hiện sấm sét.
Nàng vốn định mau mau trở về nhà, nhưng đến một chỗ bên trong Tử Cấm Thành, đột nhiên thấy được một ít thân ảnh kỳ quái.
Những thân ảnh đó mặc quần áo ngày xưa, đi bên trong ngõ nhỏ Tử Cấm Thành, thoạt nhìn giống bộ dáng phi tử, cung nữ linh tinh thời cổ đại.
Càng thêm cổ quái chính là, những thân ảnh kia đều trong suốt, như linh thể.
Hiện tại linh thể không hiếm lạ gì, nhưng trước thời kí Dị thứ nguyên phong bạo xảy ra, nó quả thực dọa người.
Khi đó Vương nãi nãi còn nhỏ, bị dọa sợ chạy té khói. Nhưng tính cách người trẻ tuổi hiếu kỳ, sau đó nàng qua đây nhìn vài lần, lại không thấy những thân ảnh kỳ dị đó nữa.
Vương nãi nãi lên trên mạng xem xét tư liệu, nghe nói đây là một loại hiện tượng thần kỳ, thình thoảng xuất hiện trong ngày mưa gió có sấm chớp, nó phản xạ đủ loại ánh sáng nhấp nháy kết hợp với điều kiện thời tiết thích hợp, sinh ra hiện tượng kỳ dị này.
Đương nhiêu đây chỉ làm một giả thiết suy đoán, thật giả không ai có thể chứng thực.
Tuy nói như vậy, kỳ thật cũng không kỳ quái, Dị thứ nguyên phong bạo về sau, thời điểm mỗi khi xuất hiện dông tố, bên trong Tử Cấm Thành thường xuyên truyền ra bên ngoài một ít thanh âm kỳ quái.
Tuy người ngoài không được vào Tử Cấm Thành, có điều nếu khoảng cách gần vẫn nghe được một ít thanh âm truyền đến.
Vương nãi nãi nghe người ta nói chuyện này lúc sau, còn cất công đợi thời điểm xuất hiện giông tố đi nghe, quả nhiên nghe được một chút thanh âm kỳ quái.
Trong đó có một ít thanh âm, làm nàng nhớ tới hình ảnh cung nữ và phi tử, năm đó nàng nhìn thấy.
Điều này Vương nãi nãi tự mình trải qua, tự nhiên không giả.
Trước đây Chu Văn cũng lên mạng lục soát tư liệu liên quan đến Tử Cấm Thành, kỳ thật so sánh với các Cổ thành khác, lịch sử Tử Cấm Thành cũng không lâu lắm, tính từ thời điểm thành lập, đã trải qua hai vương triều phong kiến.
Có điều xét về quy mô, những Cổ thành khác không thể so sánh được.
Tử Cấm Thành còn có danh xưng là Bát Thủ Hàng Yêu thành, nếu nói kiến trúc cao nhất bên trong Tử Cấm Thành, vậy hẳn là Điện Thái Hòa, độ cao gần 40 thước.
Chu Văn xem những tư liệu trên mạng, chủ yếu muốn xác định, vị trị đỉnh của Tử Cấm Thành rốt cuộc ở đâu, để tránh trường hợp đi vào lại phải mất công tìm kiếm.
Nhưng Chu Văn đứng trên đỉnh cao nhất của khách sạn nhìn xa xa, lại phát hiện một địa phương kỳ quái, hắn đứng trên khách sạn nhìn kiến trúc cao nhất, lại không phải Điện Thái Hòa, mà là một tòa Vọng lâu.
Chu Văn không biết có phải bởi khoảng cách của mình quá xa hay không, hay bởi vị trí góc nhìn, chỉ thấy mỗi Vọng lâu, mà không thấy điện Thái Hòa đâu?
Có điều Chu Văn vẫn tìm tòi tư liệu cái Vọng lâu kia, mất một chút thời gian tìm tòi, khiến