Sau khi nếm thử rất nhiều lần, Chu Văn phát hiện bản thân nên tìm một số Thủ Hộ giả yếu nhược hơn, tỷ như Thủ Hộ giả lần trước hắn chém giết, hoặc là Lục dực Thiên sứ kia.
- Cũng không biết Lục dực Thiên sứ kia ở nơi nào, nếu tìm được hắn thì tốt rồi.
Trong lòng Chu Văn âm thầm tính toán.
Thủ Hộ giả bên trong Kiến thành và chiến xa, phỏng chừng bên trong nhóm Thủ Hộ giả, coi như đỉnh cấp, ít nhất trong đám Thủ Hộ giả Chu Văn gặp qua, cũng không phát hiện Thủ Hộ giả nào có năng lực mạnh hơn.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thiền lại tới.
Miệng vết thương trên người Chu Văn đã được băng bó lần nữa, do thời điểm chiều hôm qua Vương Lộc tới, lần nữa băng bó cho hắn.
Có điều Chu Văn không nói sự tình liên quan đến Vương Thiền, nói chung Vương Thiền cũng có lòng tốt, không cần thiết nói chuyện của nàng ra, khiến tỷ muội các nàng không vui.
Vương Thiền thấy bộ dạng Chu Văn, có chút kinh ngạc nói:
- Thương thể của ngươi chưa tốt sao? Không phải hôm qua ta đã trị liệu cho ngươi rồi sao?
- Ta đã đỡ nhiều rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm thôi là khỏi hẳn.
Chu Văn nói.
- Nếu cần ta lại giúp ngươi chích thêm một chút đi?
Vương Thiền nói xong, lại triệu hoán Phối sủng hình dáng Ống tiêm kia tới.
- Không cần không cần.
Chu Văn vội vàng xua tay:
- Ngươi vạn lần đừng trị thương cho ta, ta là kẻ lười, muốn nằm ở đây thêm mấy ngày, nếu ngươi lại chữa trị cho ta sớm, ta đây lại phải tiếp tục đi công tác.
- Hóa ra ngươi lười biếng.
Vương Thiền bừng tỉnh đại ngộ, cũng không kiên quyết trị thương cho Chu Văn, lại thu hồi Phối sủng kia lại.
- Ta nghe tỷ tỷ nói, ngươi là một thiên tài, tùy tiện học cái gì cũng giỏi, đây có phải sự thật không?
Vương Thiền nhìn Chu Văn hỏi.
- Tỷ tỷ ngươi nói quá khoa trương, ta cũng phải nghiêm túc học tập mới có thành tốt.
Chu Văn nói.
- Ta đã nói rồi, trên thế giới này làm gì có người tùy tiện học có thể giỏi, tất cả phải nỗ lực mới có thành quả.
Vương Thiền thở dài nhẹ nhõm, kéo một cái ghế, đặt trước giường, sau đó nàng dựa vào, nhìn Chu Văn tiếp tục nói.
- Có phải ngươi có bí quyết gì hay không, nếu có dạy ta một chút được không?
- Chưa nói bí quyết, kinh nghiệm có một chút, ngươi muốn học cái gì?
Chu Văn nghĩ thầm, Vương Lộc đã giúp mình nhiều như vậy, bản thân mình giúp muội muội hắn một chút cũng nên.
- Nguyên Khí quyết kiếm pháp, thân pháp cái gì cũng được, mấy thứ này ta làm sao cũng không đạt yêu cầu của bọn hắn, luôn bị ăn chửi.
Vẻ mặt Vương Thiền đau khổ nói.
- Tại sao ngươi cảm thấy khó?
Chu Văn nhìn Vương Thiền hỏi.
- Bởi vì chúng rất khó nhớ, mà trí nhớ của ta không tốt lắm, luôn học trước quên sau.
Vương Thiền nói.
- Kỳ thật cái này rất đơn giản, ngươi tùy tiện nói một loại Nguyên Khí quyết ngươi học qua, ta sẽ nói cho ngươi biết cách nhớ tương đối dễ dàng.
Chu Văn nói.
- Đây là Nguyên Khí quyết ta mới học gần đây, để ta đọc qua cho ngươi nghe.
Thế là Vương Thiền bắt đầu đọc lại.
Chu Văn nghe trong chốc lát, biểu lộ trở nên lúng túng, Nguyên Khí quyết Vương Thiền đọc thuộc lòng, toàn bộ đều là Cổ văn khó hiểu, mà độ dài không phải nói, nàng một hơi đọc lại, đã cõng hơn mấy ngàn chữ, nhưng nghe vể đằng sau còn bộ phận rất dài.
Coi như dùng trí nhớ của Chu Văn, trước khi hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của đoạn văn chương kia, cũng rất khó nhớ toàn bộ nội dung.
- Từ từ, Tiểu Thiền trước tiên dừng lại một thoáng, rốt cuộc Nguyên Khí quyết này còn bao nhiêu chữ?
Chu Văn bảo Vương Thiền dừng lại hỏi.
- Tất cả mười ba vạn bốn ngàn bốn trăm sáu mươi bảy chữ, ta mất rất nhiều ngày học, vẫn học trước quên sau.
Vương Thiền khổ não nói.
Chu Văn nghĩ thầm:
- Ngươi có thể nhớ toàn bộ mới lạ, Cổ văn tối tăm khó hiểu như vậy, nếu như không hiểu ý nghĩa, chỉ bằng trí nhớ cứng rắn học thuộc, vậy đây không phải thiên tài, mà là thần rồi.
Loại cổ văn này kỳ thật không khác gì ngoại ngữ, suy nghĩ một chút, nếu để người ta trong thời gian mười mấy ngày học thuộc mười mấy vạn chữ ngoại ngữ, hơn nữa còn không sai chữ nào, cái này có chút quá hà khắc rồi.
- Có người nào giải thích nội dung bộ