Bên trong bất luận loại tri thức nào thứ khó nhớ nhất chính là những danh từ chuyên nghiệp, ngôn ngữ chuyên môn kém theo chú giải, bởi bình thường người ta căn bản không dùng đến những loại từ ngữ kia, cho nên bản thân không liên quan gì mấy đến hệ thống ghi nhớ tri thức trong não bộ.
Tựa như người Tây khu, để cho hắn xem Đạo kinh, hắn căn bản không hiểu cái gì là Dịch, để cho hắn xem Dịch kinh, hắn cũng không hiểu cái gì là Bát Quái, những từ ngữ ngoại quốc này đối với người ngoại quốc mà nói, rất khó ghi nhớ.
Thời điểm Chu Văn kể chuyện xưa, đem những từ ngữ hết sức khó hiểu và trừu tượng, đều chuyển thành bảo vật trong chuyện xưa, khiến Vương Thiền thấy những bảo vật kia hết sức mới lạ thú vị, từ đó có thể nhớ những từ ngữ khó nhớ.
- Ngươi phiên dịch nội dung Nguyên Khí quyết thành chuyện xưa thật thú vị, nhưng ý nghĩa chân chính của nó không giống bên trong Nguyên Khí quyết?
Chu Văn nghe xong chuyện xưa của Chu Văn về sau, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, tuy nhiên lại phát hiện vấn đề.
- Mặc dù không giống nhau, tuy nhiên lại giúp ngươi nhớ kỹ những từ ngữ nguyên bản rất khó nhớ, phải không nào?
Chu Văn cười nói.
Vương Thiền tưởng tượng, quả nhiên nhớ kỹ, thời điểm nghĩ đến những từ ngữ kia, cảm giác trở nên sinh động hơn nhiều.
- Thời điểm về sau ngươi lại học những Nguyên Khí quyết và Nguyên Khí kỹ khó hiểu kia, có thể đem nội dung của nó biến thành chuyện xưa, còn những thứ không hiểu, tưởng tượng nó là những Dị thứ nguyên sinh vật không biết tên, đánh bại chúng nó về sau, lấy được bảo vật, chính tri thức.
Chu Văn nói.
- Nhưng ta lại không có trí tưởng tượng phong phú như ngươi?
Vương Thiền nói.
- Nếu ngươi không dám tưởng tượng, vậy thứ ngươi học chỉ theo con đường người khác, đời người như vậy còn ý nghĩa gì nữa?
Chu Văn nói.
Vương Thiền kinh ngạc nhìn Chu Văn, nàng đã lớn như vậy, những cường giả trong nhà dạy nàng, đều nói cho nàng biết Nguyên Khí kỹ này, Nguyên Khí quyết kia mạnh thế nào, có lai lịch ra làm sao, nếu nàng học xong về sau sẽ mạnh mẽ thế nào?
Nhưng chưa có ai từng nói với nàng, những Nguyên Khí quyết hay Nguyên Khí kỹ kia lợi hại thế nào, chung quy do người khác để lại, luyện đến trình độ nào, vẫn không thể sánh bằng người ta được.
- Tưởng tượng như vậy có ổn không?
Vương Thiền kinh ngạc hỏi Chu Văn, vừa như hỏi Chu Văn, vừa như tự lẩm bẩm.
- Dĩ nhiên có thể, sự tình trên thế giới này, không có chuyện gì không làm được, chỉ cần ngươi chịu cảm tưởng, cuối cùng sẽ nghĩ ra biện pháp, mấu chốt là ngươi có dám nghĩ, dám làm hay không.
Chu Văn nói.
- Về sau ta nhất định sẽ thử.
Vương Thiền còn muốn nói điều gì, lại nghe được chuông điện thoại di động vang lên, cái này không phải có người gọi điện thoại cho nàng, đây là chuông báo.
- Ta cần phải trở về, có điều chuyện xưa của ngươi ta nhớ kỹ, lời của ngươi ta cũng nhớ kỹ.
Vương Thiền suy nghĩ một chút còn nói thêm:
- Quả nhiên ngươi giống lời tỷ tỷ ta nói, ngươi là kẻ rất đặc biệt.
Vương Thiền rời khỏi về sau, cuối cùng Chu Văn có thể an tĩnh cày Phó bản.
Nhưng Chu Văn nằm uỵch xuống giường, lại đột nhiên nghe được răng rắc một tiếng, sau đó chiếc giường lập tức vỡ thành từng mảnh.
Đây là giưỡng gỗ điêu khắc cổ đại, trên mặt có giá đỡ khắc hoa, toàn bộ giường lập tức vỡ thành từng mảnh, lập tức khiến Chu Văn ngã xuống đất, gỗ vụn đập đẫu người hắn.
Vết thương trên người Chu Văn còn chưa tốt, mảnh gỗ nện trên người hắn, tuy không đả thương hắn, nhưng những vết thương kia bị nện đến, lập tức khiến hắn đau há miệng.
- Chuyện gì xảy ra, gần đây hình như vận khí của ta không hề tốt, có nằm trên giường ngủ thôi cũng bị sập?
Chu Văn rất phiền muộn.
Nghe được thanh âm, quản gia sang đây thấy bộ dáng Chu Văn, cũng giật nảy cả mình, vội vàng đỡ hắn dậy, sau đó gọi người thu thập giường chiếu, lại thay một chiếc giường mới cho Chu Văn.
Chu Văn dưỡng thương mấy ngày nay, Vương Thiền thường xuyên vụng trộm đến tìm hắn chơi.
Nhưng không biết vì cái gì, thời điểm mỗi lần Vương Thiền tới, hắn đều gặp xui xẻo.
Có một lần Chu Văn đang ăn cơm, Vương Thiền chạy tới, Chu Văn sắp ăn xong chén cơm, phát