Về tới Thanh Lai, không thấy Lý Huyền và Độc Cô Trùng trở về, chắc bọn hắn vẫn đang ở chỗ vây bắt Băng Tằm Cổ Vương.
Cốc Sơn Thủy muốn tìm biện pháp tìm một cái vật chứa thích hợp, đem Thi trùng thuần dưỡng, vì vậy đi hết ngày đêm trở lại Mãnh Rải.
Chu Văn sở dĩ không theo Cốc Sơn Thủy trở lại Mãnh Rải, bởi hắn Tiêu gia nhìn một cái, làm rõ chuyện giữa Tiêu Tư và Vương Thiền.
Lý Mặc Bạch cũng tính toán ở lại Thanh Lai thêm mấy ngày nữa, sau đó cũng Chu Văn cùng đi Mãnh Rải.
Tới buổi tối, Chu Văn sử dụng Ẩn Hình y, đi về phía Tiêu gia, chuẩn bị lẻn vào Tiêu gia, xem có điều tra được gì không?
Chỗ ở Tiêu gia là một trang viên phong tình dị vực, chưa tới trang viên, Chu Văn nhanh phát hiện vấn đề, bên trong bụi cỏ hai bên đường, lại có rất nhiều Cổ trùng đang ẩn nấp, nếu Chu Văn không có Đế Thính hoặc Ngục Vương Tôn, rất khó phát hiện được đầu Cổ trùng kia.
- Người của Tiêu gia thật sự cẩn thận, thậm chí bên ngoài trang viên cùng bố trí Cổ trùng.
Chu Văn không am hiểu Cổ trùng lắm, không biết Cổ trùng dựa vào mùi vị, hay thanh âm nhận biết kẻ địch, cho nên Chu Văn dứt khoát không trung bay vào trang viên, miễn kinh động đến chúng.
Nhưng tiến vào trang viên về sau, Chu Văn mới phát hiện, mặc dù trang viên bố trí hết sức nghiêm mật, nhưng nơi này chẳng qua là ngoại viên Tiêu gia, còn đằng sau trang viên là một cái sơn cốc, nơi đó là một Dị thứ nguyên lĩnh vực, hóa ra bộ phận hạch tâm của Tiêu gia, lại xây bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Sử dụng Đế Thính năng lực không ngừng quét, tìm ra đủ loại cơ quan ẩn giấu và bố trí an ninh của Tiêu gia.
Trước lối vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, có hộ vệ Tiêu gia trấn giữ, cụ thể có bốn Truyền kỳ nhân loại, không phát hiện Chu Văn ẩn thân.
Khiến Chu Văn có chút để ý, trước lối vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, trưng bày một pho tượng, pho tượng kia thoạt nhìn hết sức tà môn, là một tôn Phật tượng, nhưng hoàn toàn khác Phật tượng tại Long Môn động, không chỉ dữ tợn hoảng hốt, mi tâm còn có một con mắt, trong tay còn nắm một cái xiên kỳ quái.
Trên thân Phật tượng kia, Chu Văn mơ hồ cảm giác khí tức Cổ Mạn Đồng.
- Hệ thống thị giác của linh thể có điểm khác biệt nhân loại, xem ra ẩn thân, khó mà lừa qua tôn Phật tượng kia.
Chu Văn dứt khoát trực tiếp phát động Vận Mệnh Chi Luân của Ẩn Hình Y, triệt để tiến vào trạng thái vô hình vô chất, tiến nhập Dị thứ nguyên lĩnh vực.
Những thủ vệ kia quả nhiên không phát hiện được hắn, Chu Văn thuận lợi tiến nhập sơn cốc, nhưng khi tiến vào sơn cốc, cũng giác khó hô hấp, tựa như trong sơn cốc này không có dưỡng khí vậy.
Chu Văn không phát hiện Cổ trùng, lập tức biết đây là Dị thứ nguyên lĩnh vực có lực lượng cấm kỵ, đành phải đổi Mệnh hồn thành Thái Thượng Khai Thiên Kinh, quả nhiên hắn lập tức không cảm giác hít thở không thông nữa.
Mặc dù không có Mệnh hồn Ngục Vương Tôn hỗ trợ bát thức, có điều có Đế Thính cũng đủ, Chu Văn lợi dụng Đế Thính quét hình toàn bộ sơn cốc, sau đó di chuyển vào.
Bởi Vận Mệnh Chi Luân của Ẩn Hình Y chỉ có thời gian ba phút, hắn nhất định đây trong vòng ba phút, thăm dò rõ ràng tình huống bên trong Dị thứ nguyên lĩnh vực này.
Vốn Chu Văn tưởng trong sơn cốc này, hẳn có đủ loại Cổ trùng, trên thực tế lại không, trong sơn cốc này chỉ có một ngôi chùa miếu, thế nhưng phong cách khác biệt Lạc Dương, xem ra đây kiểu dáng của Thanh Lai.
Bên ngoài chùa không thấy một mống nào, nhưng trong chùa, lại không ít người, tất cả đều là đệ tử Tiêu gia, có người đang luyện tập kỹ pháp, có đang chỉ huy Cổ trùng, khá náo nhiệt.
Chu Văn tiến vào sân nhỏ chùa, cảm giác Thái Thượng Khai Thiên Kinh không phản ứng, biết nơi này không có sức mạnh cấm kỵ.
Bởi bọn hắn sức tin tưởng sức mạnh cấm kỵ và bố trí an ninh bên ngoài thôn trang, cho nên phòng hộ bên trong chùa miếu ngược lại không được nghiêm