Thiếu nữ một mực nhìn Chu Văn, thế nhưng không có hô cũng không có gọi, cũng không biểu lộ thất kinh.
Cái này khiến Chu Văn hơi khó xử, nếu thiếu nữ kia biểu hiện tư thái đối địch, hoặc hét lên, hắn đã sớm ra tay xử lý thiếu nữ kia.
Nhưng bây giờ bị nàng nhìn như vậy, mà nàng lại không hô không nháo, khiến Chu Văn ngại trực tiếp ra tay.
- Nhiều người Tiêu gia lại không nhận ra ta, có phải thiếu nữ này không phải người Tiêu gia?
Chu Văn nghĩ tới nghĩ lui, thấy chuyện này rất có khả năng, bằng không thiếu nữ không có đạo lý không gọi người.
Nếu thiếu nữ là người biết nói, có lẽ có thể lừa dối một thoáng, nói không chừng có thể moi một ít thông tin hữu ích từ nàng.
Đáng tiếc cái miệng của Chu Văn không tốt, cho nên hắn chẳng qua cười cười, giả vở bản thân tùy tiện dao chơi, muốn rời khỏi.
Chu Văn hướng bên cạnh đi vài bước, muốn vòng qua thiếu nữ kia, nhưng thiếu nữ lướt ngang hai bước, vừa vặn chặn đường đi của hắn lại, hiển nhiên không chịu thả hắn đi.
- Khụ khụ, ngượng ngùng, ta đi lộn chỗ, quấy rầy.
Chu Văn nói xong, lại đi một bên khác vài bước, muốn đi vòng qua thiếu nữ kia.
Nhưng thiếu nữ kia lại ngăn cản hắn lại, lại không định động thủ, thoạt nhìn không định gọi người.
- Ngươi chặn ta lại làm gì? Ngươi có chuyện gì cần ta giúp không?
Chu Văn dự định thử một chút, thử dùng cái miệng không tốt của mình thuyết phục thiếu nữ kia.
Thiếu nữ y nguyên không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hắn, một mực dò xét Chu Văn.
- Người Tiêu gia cổ quái như vậy sao?
Chu Văn cảm giác thiếu nữ này có chút kỳ quái.
Không nói hành vi của nàng khiến người ta không thể lý giả, thời điểm ngay từ đầu Chu Văn tiến vào sân nhỏ, cũng không phát hiện được nàng, dùng năng lực Sử thi, nếu trong sân có người, Chu Văn hẳn phát hiện được từ lâu.
Nhưng thời điểm thiếu nữ đứng sau lưng hắn, Chu Văn thật sự không biết nàng ở đầu chui ra.
Thiếu nữ y nguyên không nói lời nào, Chu Văn còn muốn nói cái gì, lại phát hiện có người hướng về sân nhỏ bên này.
Chu Văn nhìn trong sân một chút, ngoại trừ Phật đường bên ngoài, không còn vật che đậy nào khác.
Nhìn thoáng qua thiếu nữ, Chu Văn ra dấu im lặng, sau đó chui vào bên trong Phật đường.
Thiếu nữ có thể thấy hắn, cũng không có nghĩa người khác cũng có thể thấy hắn, Chu Văn dự định trốn vào trong, tình huống xấu nhất là bại lộ, nên hắn cũng chẳng sợ.
Thấy trong Phật đường có một tấm bàn thờ, không có bài trí dư thừa, thời điểm Chu Văn đang nghĩ ngợi phải trốn ở đâu, thấy thiếu nữ kia cũng đi đến.
Thiếu nữ đi theo Chu Văn, coi như người khác không thấy Chu Văn ẩn thân, nhưng vì thiếu nữ mà phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Chu Văn đang muốn động thủ, trước tiên đem thiếu nữ đánh ngã rồi nói, tuy nhiên thiếu nữ kia là đưa tay chỉ màn vải trong Phật đường, ý tứ bảo hắn trốn đằng sau tấm vải kia.
Hai người kia chạy tới cửa tiểu viện, Chu Văn không dám nói nữa, sợ bị bọn hắn nghe được, chỉ nhìn kỹ thiếu nữ, chỉ chỉ bản thân, vừa chỉ chỉ màn vải kia.
Thiếu nữ kia tựa hồ hiểu ý hắn, gật đầu nhẹ.
Chu Văn cũng không biết làm gì, đành phải rón rén đi ra đằng sau màn vải.
Chu Văn vừa mới vừa đứng vững, nghe thấy tiếng cửa viện mở ra, hai người kia đi vào, rất nhanh tiến vào Phật đường.
Chu Văn kỳ thật không sợ bị phát hiện, cùng lắm giết rồi chạy ra ngoài, chẳng qua không thu được thông tin gì mà thôi.
Hai người đi vào Phật đường, cũng không chú ý màn vải, rõ ràng bọn hắn không ngờ, nơi này lại cất giấu người, mà Chu Văn vẫn tại trạng thái ẩn thân, chỉ dùng mắt trần rất khó phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Có điều Chu Văn thấy kỳ quái, bọn hắn không phát hiện mình thì cũng thôi đi, mà bọn hắn lại không thấy thiếu nữ kia.
Hai người tiến vào Phật đường,