- Cái này. . . Nếu không ta đem người trả lại cho ngươi/
Lưu Vân có chút hối hận.
Nguyên bản hắn cũng không tin lắm, nhưng ngẫm lại tao ngộ dọc đường, Lưu Vân cảm thấy không thể không tin.
- Ta gần nhất bề bộn nhiều việc, không rảnh mang hài tử, muốn nhờ đại sư huynh ngươi sẽ giúp ta trông chừng mấy ngày, chờ ta trở lại Lạc Dương hãn nói.
Chu Văn cười híp mắt nhìn Lưu Vân nói.
- Trông hộ cái đầu ngươi.
Lưu Vân buồn bực nói.
- Đại sư huynh ngươi đừng vội, cùng lắm thì ta trả ngươi phí dịch vụ, một ngày một khỏa trứng Sử thi Phối sủng? Giá tiền này đủ thuê một nữ minh tinh làm vú em cũng không thành vấn đề, ngươi thấy thế nào?
Chu Văn nói.
Lưu Vân đập bàn một cái, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ngươi xem ta Lưu Vân là người thế nào? Ta đường đường Lưu Vân Thần thâu cái thế, muốn ta trông hài tử cho ngươi sao? Đừng nói ngươi một ngày cho ta một khỏa trứng Sử thi Phối sủng, coi như một ngày trả ta một khỏa Thần thoại Phối sủng, ta cũng không làm chuyện đó. Ngươi chờ, ta sẽ đem Nha Nhi trả lại cho ngươi, ngươi tự mình trông nom nó đi.
- Đại sư huynh, cái này không thích hợp đi, ngươi nhìn ngươi ngàn dặm xa xôi đem nàng tới, cứ như vậy trả lại cho ta, ngươi cứ như vậy thua lỗ sao? Ta đề nghị ngươi trôm nàng thêm mấy ngày nữa đi.
Chu Văn nói.
- Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi cái tên xấu xa này, nếu ta mang nàng theo nữa không phải càng ăn thiệt thòi sao?
Lưu Vân nói.
- Ngươi thật sự muốn đem nàng trả lại?
Chu Văn hỏi.
- Đương nhiên là thật, Lưu Vân ta nói một không nói hai.
Lưu Vân cắn răng nói.
- Vậy thì được, có điều ngươi mang theo Nha Nhi lâu ngày như vậy, nàng khẳng định bị ngươi làm đói, dù sao ngươi cũng nên trả một ít dinh dưỡng phí, để ta mua cho nàng một chút đồ ăn ngon bồi bổ?
Chu Văn đưa bàn tay ra trước mặt Lưu Vân.
Cả người Lưu Vân đều choáng váng, hắn gặp qua không ít kẻ vô sỉ, nhưng vô sỉ như Chu Văn, lại là lần đầu tiên hắn gặp.
- Ngươi còn muốn đòi ta Dinh dưỡng phí?
Lưu Vân phẫn nộ đã cực điểm, ủy khuất không được, hai tay đều đang run lên:
- Ta mới là kẻ bị đói ăn kìa? Mẹ nó dọc theo con đường này ta ăn cái gì, uống cái gì, nôn cái gì cũng không nói, cả ngày không phải khóc thì cười, hơn nửa đêm khóc khiến toàn bộ lữ điếm tưởng ta gây sự, mẹ nó ta tưởng ta sướng lắm sao? Ta cho ngươi biết, tiểu quỷ kia ăn ngon uống sướng rất tốt, ta sắp thành người chết rồi, ngươi biết không? Ngươi còn hỏi ta dinh dưỡng phí?
- Đại sư huynh, ngươi chơi xấu như vậy không hay đâu, người bị ngươi bắt đi, ngươi nói như Nha Nhi bắt ngươi đi vậy, ngươi nói mà không biết ngại sao?
Hiện tại cuối cùng Chu Văn hoàn toàn yên tâm, nín cười nói:
- Ngươi không cho cũng được, ngược lại ta dự định đi Thiên Sư phủ ở vài ngày, ngươi có bản lĩnh, đem Nha Nhi đưa tới Thiên Sư phủ đi.
- Ngươi không muốn, ta làm thịt nàng.
Lưu Vân ác độc nói.
- Loại người như vậy ngươi cũng dám giết? Chỉ cần ngươi không sợ cả một đời đều xui xẻo như vậy, vậy ngươi giết đi.
Chu Văn mở tay ra nói.
Lưu Vân suy nghĩ những ngày tháng qua, suy nghĩ lại một chút về sau cả đời đều phải vậy, lập tức rùng mình một cái.
Đột nhiên, gương mặt phẫn nộ của Lưu Vân, lại nở nụ cười:
- Tiểu sư đệ, đều là huynh đệ một nhà, hà tất khách khí như vậy? Tiểu chất nữ nàng thích ăn đồ vật gì, nói cho ta biết một tiếng là được rồi, nàng muốn ăn gì, ta đều mua cho nàng heetsl.
- Đây mới là khí khái của đại sư huynh nha.
Chu Văn giơ ngón cái lên:
- Đúng rồi, người dùng Thâu Thiên Hoán Nhật quyết thế nào để chuyển Phối sủng cho người khác vậy? Ta nghiên cứu rất lâu, nhưng không biết sử dụng thế nào?
- Tiểu sư đệ ngươi muốn học, sư huynh khẳng định sẽ dạy ngươi, có điều ngươi trước tiên phải để Thâu Thiên Hoán Nhật quyết ngưng tụ Mệnh hồn mới được.
Lưu Vân nghĩ thầm:
- Ngươi cũng không chủ tu Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, có thể ngưng tụ Mệnh hồn mới lạ.
- Ta đã ngưng tụ Mệnh hồn Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, ngươi nói xem, ta phải làm thế nào?
Chu Văn nói.
Lưu Vân lập tức mở to hai mắt nhìn, không dám tin mà hỏi:
- Cái gì? Ngươi đã luyện Thâu Thiên Hoán Nhật