Hồng bảo thạch khảm nạm trên vòng cổ, dùng mắt thường không phát hiện vấn đề gì, nhưng Chu Văn sử dụng Mệnh hồn Ngục Vương Tôn về sau nhìn lại, phát hiện bên trong hồng bào thạch, lại có huyết sắc hư ảnh, bộ dáng giống một con nhện.
- Đây là vật gì? Linh thể sao?
Chu Văn nhìn về phía Nha Nhi hỏi.
- Cổ trùng.
Nha Nhi nói.
- Đây cũng là Cổ trùng ư?
Chu Văn hơi kinh ngạc, hắn nhìn thế nào cũng thấy bên trong Hồng bảo thạch kia chính là linh thể.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, không có người quy định không thể có Linh thể Cổ, con nhện bên trong Hồng bào thạch này, rất có thể là loại Cổ trùng trên.
- Khó trách Nha Nhi sẽ cầm sợi dây chuyền này, nguyên lai trong này lại có một đầu Cổ trùng kỳ dị như vậy, cũng không biết đẳng cấp của nó là gì.
Chu Văn lấy điện thoại thần bí kiểm tra, chiếu về phía Hồng bảo thạch.
Khiến Chu Văn kinh ngạc chính là, sau khi kiểm tra, nó không phải là Dị thứ nguyên sinh vật, mà một Phối sủng.
Hồng Tâm cổ: Cấp độ Thần thoại.
Mệnh cách: Quả Phụ.
Mệnh hồn: Hồng Tâm Hoàng Hậu.
Vận Mệnh Chi Luân: Độc Tình.
Lực lượng: 72.
Tốc độ: 80.
Thể phách: 71.
Nguyên khí: 80.
Kỹ năng thiên phú: Thần kinh độc tố.
Phối hợp trạng thái: Mặt dây chuyền.
- Đây là Phối sủng đã ấp ra, tại sao nó vẫn còn bên trong này? Rốt cuộc chủ nhân của nó là ai?
Trong lòng Chu Văn có chút nghi hoặc.
Theo đạo lý mà nói, nếu chủ nhân Phối sủng tử vong, Phối sủng cũng tan thành mây khói.
Đầu Hồng Tâm cổ này rõ ràng đã được ấp, tuy nhiên nó lại bị nhốt bên trong Hồng bảo thạch, chủ nhân của nó cũng không có đem nó thu hồi lại, chuyện này có chút kỳ quái.
Chu Văn muốn tìm Lưu Vân hỏi một chút lai lịch của vòng cổ này, đáng tiếc hiện tại không thấy bóng dáng Lưu Vân đâu, đành phải lên mạng tìm tòi thông tin một thoáng, xem có chút manh mối nào không.
Rất dễ tìm được lai lịch của sợi dây chuyền này, Chu Văn không khỏi hơi kinh ngạc:
- Sợi dây chuyền này đã nổi tiếng trước khi Dị thứ nguyên phong bạo xuất hiện, hơn nữa nhìn những người có được sợi dây chuyền chết, hẳn đều do Hồng Tâm cổ tác quái. Cái này thật kỳ quái, thời đại kia đã có Phối sủng rồi sao?
Chu Văn không nghĩ ra, hỏi Nha Nhi, nàng cũng không nói rõ.
- Ngươi có thể điều khiển Hồng Tâm cổ bên trong sợi dây chuyền đúng không?
Chu Văn hỏi Nha Nhi.
Nha Nhi gật đầu nhẹ, trên thực tế Lưu Vân ăn khổ trên quãng đường này, đều bởi sợi dây chuyền Hồng Tâm cổ này.
- Vậy ngươi giữ đi, vạn nhất về sau gặp nguy hiểm, ngươi có thể tự bảo vệ mình.
Chu Văn đem sợi dây chuyền trả lại Nha Nhi.
Nha Nhi lại lắc đầu, nói mấy cái chữ:
- Cho ngươi. . . Nuôi ta. . . Ta không muốn. . . Đừng bỏ rơi ta. .,
Chu Văn nghe Nha Nhi nói như vậy, mới đột nhiên giật mình, Nha Nhi là người mà không phải Phối sủng của hắn, mà thái đối của hắn đối với Nha Nhi, khiến Nha Nhi cảm giác không an toàn.
Chu Văn cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ cho Nha Nhi, sờ lên đầu Nha Nhi nói:
- Tên của ngươi là do ta đặt, ngươi biết người nào mới có tư cách đặt tên cho ngươi không?
Nha Nhi lắc đầu, rõ ràng nàng không biết, bởi nàng chưa từng có tên.
Chu Văn nói:
- Chỉ có thân nhân trong nhà mới có thể đặt tên cho hài tử, tên của ngươi do ta đặt, ngươi chính là người thân của ta, chẳng khác nào muội muội của tga, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ bỏ rơi ngươi, chuyện như vậy tuyệt đối không phát sinh lần nữa, hiểu không?
Nha Nhi nhìn Chu Văn lắc đầu, nàng tựa hồ không biết thân nhân có nghĩa là gì?
- Không sao, về sau ngươi chậm rãi hiểu, thân nhân là ngươi không cho ngươi bất cứ cái gì, hắn vẫn tốt với ngươi, ta cũng giống vậy, sẽ chăm sóc ngươi, nếu ngươi vui ta cũng vui, nếu ngươi buồn ta cũng buồn…
Chu Văn có gắng giải thích cho Nha Nhi, đáng tiếc hắn không phải người biết nói chuyện, cũng không dễ nói lắm.
Bởi sợi dây chuyền kia quá chói mắt, Chu Văn cũng không muốn bảo vệ, cho nên hắn trực tiếp phá hủy sợi dây chuyền kia, tách Hồng bào thạch ra ngoài.
Những thứ bên ngoài kia chẳng qua là đồ trang trí, Hồng bảo thạch mới là bản thể của Hồng Tâm cổ,