(Số chương nhảy nhưng nội dung liền mạch)
Thời gian mở phòng trưng bày rất cởi mở, học sinh học viện chỉ cần thẻ học sinh có thể tự do ra vào.
Phòng trưng bày vừa mở cửa, Chu Văn đã quét thẻ học sinh tiến vào.
Nơi này bình thường cũng không có bao nhiêu học sinh đến, hiện tại lại quá sớm, thời điểm Chu Văn tiến vào phòng trưng bày, nhân viên công tác vẫn còn đang chỉnh lý, không có một học sinh nào đến đây.
Đã tới, Chu Văn cũng không vội vã xem đao, ban đầu đi xem xung quanh.
Nơi này chủ yếu trưng bày Nguyên Kim vũ khí, có điểu đại bộ phận đều là mô phỏng phẩm.
Đao là chính, thứ hai là thương và cung nỏ, kiếm và mấy thứ khác không phải chủ lưu, còn có một chút loại tấm chắn và khôi giáp, có điều số lượng rất ít, bởi hiệu quả không tốt lắm.
Sau đó là đủ loại Nguyên Kim đạn và súng ống, phần lớn đạn đều mạ vàng hoặc phụ gia thêm định lượng Nguyên Kim, thuần túy Nguyên Kim đạn tương đối ít thấy, bình thường đều dành cho sĩ quan cao cấp.
Súng phóng tên lửa cùng đạn pháo cũng có Nguyên Kim chế tạo, thế nhưng chỉ có thể áp dụng với Dị thứ nguyên sinh vật trên quy mô lớn, cho nên không thích hợp chiến đấu.
Phần lớn đều dùng đánh lui Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm trên đại quy mô, hoặc đối phó với một số loại Dị thứ nguyên sinh vật Thực vật hệ vô phương di chuyển.
Chủng loại đao cực nhiều, từ nhỏ dài như bàn tay đến to lớn như trảm mã đao, khiến Chu Văn xem hoa cả mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy đây chỉ là một loại công cụ mà thôi, không khác biệt gì lớn.
Nếu nói thuận mắt, không bằng Trúc đao mà Chu Văn thường dùng nhất.
Nhưng Chu Văn đã thử qua, mặc dù trong lòng của hắn nghĩ đến Trúc đao, cũng không có cách nào khiến Nguyên Khí Hoàn tấn thăng.
- Chẳng lẽ không có loại binh khí nào khiến người ta vừa gặp đã cảm mến sao?
Chu Văn có chút bất đắc dĩ, hắn vốn không phải người nhiệt huyết, nếu bảo hắn tìm một thanh binh khí quan trọng hơn mạng hắn, hắn thực sự không làm được.
Cho dù binh khí tốt đáng tiền thế nào, nếu thật sự đến thời khắc liên quan đến tính mệnh, Chu Văn khẳng định sẽ bỏ đi bảo mệnh.
- Chàng trai, trên đời này không có binh khí vừa gặp đã cảm mến, chỉ có lão binh bất tử.
Một nhân viên công tác bên cạnh nghe câu nói của Chu Văn, mở miệng nói.
Chu Văn quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù hắn mang theo kính râm, có điều Chu Văn có khả năng nhìn ra, hắn có một mắt mù, còn một cái chân giả.
- Ngươi có thể nói rõ nó có ý gì không?
Chu Văn nhìn hắn hỏi.
Nam nhân kia một bên lau sạch kệ binh khí một bên nói:
- Binh khí kỳ thật phần lớn người đều không ưa thích, thế nhưng thời điểm nguy hiểm, lại cần dùng nó bảo vệ mình cùng gia đình. Ngoại trừ một số nhỏ người yêu binh khí bên ngoài, trên cơ bản đối với người bình thường, binh khí chẳng qua là một kiện công cụ không hơn không kém.
Chu Văn gật đầu, lời của nam nhân không khác ý nghĩ của hắn lắm.
- Nhưng.
Nam nhân kia cầm một thanh đao tẩy sạch sẽ, thận trọng đặt đao trên kệ, đem đao bày ngay ngắn, sau đó lại tiếp tục nói:
- Nếu ngươi cầm binh khí, cùng nó chiến đấu, vô luận ngươi yêu hay không yêu, hoặc ghét bỏ nó thế nào, nó đều sẽ trở thành thứ trọng yếu nhất đối với ngươi. cái đồ chơi này so với nữ nhân, huynh đệ đôi khi còn quan trọng hơn, mà trên chiến trường thứ có thể tin cậy nhất chỉ có nó.
- Cái này không sai?
Chu Văn gật đầu.
Nam nhân tiếp tục nói:
- Cho nên trên chiến trường, vô luận ngươi có thích hay không, vô luận ngươi kiêu ngạo thế nào, đều phải tìm hiểu nó, tập cách quen thuộc nó, không ngừng luyện tập rèn luyện cùng nó, so với việc theo đuổi nữ nhân còn dụng tâm hơn, bằng không trên chiến trường, nó có thể sẽ muốn mệnh của ngươi. Muốn sống thành lão binh, vậy thì nhất định phải hợp với nó, vô luận nó hỏng bét thế nào. Thời gian dài, người sẽ phát hiện, binh khí đối với ngươi mà nói, đã là một bộ phận trên thân thể ngươi, không phải công cụ có thể đơn giản vứt