Dạ Đế cúi đầu nhìn về phía lồng ngực mình, chỉ thấy huyết dịch đang chậm rãi chảy ra theo Long nha.
- Băng Long Vương chi nha…
Vẻ mặt Dạ Đế trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng.
Chu Văn buông Long nha ra, bàn tay hắn cầm Long nha đã bắt đầu kết băng, nếu tiếp tục cầm, chỉ sợ bàn tay và áo giáp đều cũng nhau đông cứng lạnh vỡ.
- Ngươi không phải nói, chỉ có Khủng Cụ cấp mới có thể làm bị thương Khủng Cụ cấp sao? Hiện tại như ngươi muốn.
Tay trái Chu Văn rút ra một đoạn xương sườn Băng Long, lần nữa chém về phía Dạ Đế.
Chu Văn cũng muốn sử dụng lại Hắc Ám Hữu Thủ, nhưng hiện tại tay phải của hắn đã bị đông cứng không còn tri giác, căn bản không nhấc lên nổi.
Lực lượng Khủng Cụ cấp thật sự đáng sợ, chẳng qua cầm Long nha công kích, đã khiến bàn tay của hắn không thể thừa nhận, cho nên đành phải chuyển về tay trái.
Mặc dù tay trái của hắn không có năng lực biến thái như vậy, thế nhưng cũng có kỹ năng Hoàng Kim tay trái giá trì, tốc độ và lực lượng gia tăng không ít.
Mà nhất kích này của Chu Văn lại dùng nhất kích Trảm Tiên, nhanh không thể tưởng tượng nổi, bóng người lóe lên, đan xen qua người Dạ Đế.
Bởi hắn hoàn đổi Mệnh hồn, hư ảnh như Thái Dương biến mất, thời điểm thân hình Chu Văn xuất hiện, một cánh tay của Dạ Đế đã bị Chu Văn mạnh mẽ chặt đứt, nhưng người Dạ Đế lại như Mị ảnh biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn một cánh tay và Long nha trong lồng ngực hắn rơi xuống.
- Lại để hắn chạy thoát?
Chu Văn hơi thất vọng, cũng không tiếp tục đuổi theo, tay của hắn đã bị tổn thương do hàn băng, hai cánh tay đều không thể sử dụng bất kỳ bộ phận gì trên thân thể Băng Long nữa.
Mà sau nhất kích Trảm Tiên, lực lượng của hắn cũng tiêu hao gần hết, nếu tiếp tục đuổi theo chưa chắc chiếm được tiện nghi.
Người Quy Hải thành không biết tình huống hiện tại của Chu Văn, thấy hắn hai lần tùy tiện làm trọng thương Dạ Đế như Thần Linh, hơn nữa còn chém rụng một cánh tay của Dạ Đế, ánh mắt tất cả nhìn về phía Chu Văn tràn đầy kính sợ.
- Để chúng nó lui về biển cả đi.
Chu Văn nhìn Thất Hải Long Vương nói.
Mặc dù ý thức của Thất Hải Long Vương chưa hoàn toàn bị ký sinh, nhưng sau khi Dạ Đế bỏ chạy, mức độ phản kháng của ý chí nó đã yếu đi nhiều, bị Thái Cổ bào tử chiếm cứ thượng phong.
Mặc dù hiện tại khó tiêu diệt toàn bộ ý thức Thất Hải Long Vương, thế nhưng khống chế bình thường thôi hẳn không vấn đề gì.
Theo mệnh lệnh của Chu Văn, bảy xúc tu như quái long ngửa mặt lên trời gào thét, những Dị thứ nguyên sinh vật hải dương bị biến dị lập tức như thủy triều lui về Thất Long hải.
Nhìn Dị thứ nguyên sinh vật cường đại như Thất Hải Long Vương, lại nghe theo mệnh lệnh của Chu Văn, thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên cổ quái, thực sự không thể tin được, người kia chỉ là một thanh niên nhân loại.
Đặc biệt người hai nhà Phong gia và Huệ gia đều nhận ra Chu Văn, biết hắn là đồng học của Huệ Hải Phong và Phong Thu Nhạn, khiến loại biểu lộ kia càng thêm cổ quái.
Thời điểm lúc trước Phong Thu Nhạn và trưởng bối trong nhà nói đến Chu Văn, còn nói Chu Văn dạy hắn rất nhiều thứ, lúc ấy người Phong gia còn xem thường không tin.
Nhưng bây giờ theo bọn hắn nghĩ, Phong Thu Nhạn có thể đi theo Chu Văn học tập, đó chính là thiên đại may mắn.
- Ta đi vực sâu đáy biển nhìn một chút, các ngươi muốn đi cùng không?
Chu Văn sợ Dạ Đế trở lại Cung điện dưới đáy biển đi tìm Di Già gây phiền tức, cho nên nhảy lên đỉnh đầu Thất Hải Long Vương, nhìn về phía Lý Huyền và Huệ Hải Phong hỏi.
- Chúng ta cùng đi với ngươi.
Lý Huyền ôm Nha Nhi đuổi theo, Huệ Hải Phong cũng cùng nhau leo lên đỉnh đầu Thất Hải Long Vương.
Thất Hải Long Vương bất đắc dĩ hướng về biển cả mà đi, rất nhanh liền biến mất trong nỗi sợ hãi tột cùng của người dân Quy Hải thành.
- Huệ lão gia tử, chúng ta cần phải rởi khỏi Quy Hải thành nữa không?
Lưu gia chủ đi tới trước mặt Huệ lão gia tử, thận trọng hỏi.
Người bên ngoài đều trơ mắt nhìn Huệ lão gia tử, mặc dù bình thường bọn hắn cũng lấy Huệ lão gia tử làm chủ, nhưng hiện tại lại thêm mấy phần kính sợ.
Huệ lão gia tử rất rõ ràng, bọn hắn sở dĩ kính sợ như vậy, không hoàn toàn vì hắn là chủ nhân Huệ gia, chủ yếu bởi Huệ Hải Phong chính là đồng học của Chu Văn.
Mặc dù hắn không