Thấy Chu Văn tiến vào cách đấu tràng, con mắt Ước Sắt hơi nheo lại, phất tay ào ào nói:
- Bạo Quân Bỉ Mông của ngươi không phải rất mạnh sao? Ta đây chờ ngươi triệu hoán Bạo Quân Bỉ Mông ra, nếu để ta xuất thủ trước, đến cơ hội triệu hoán Phối sủng của ngươi cũng không có.
Lời nói vừa xong, nhìn trên đài một mảnh hoan hô, mặc kệ Ước Sắt có loại năng lực này hay không, loại tuyên ngôn bá khí này, quả thực khiến những người dân bản xứ ủng hộ Ước Sắt nhiệt huyết sôi trào, huống chi dân tình nơi đây dũng mạnh, vốn là một địa phương thượng võ.
- Người này… Thật sự muốn chết mà….
Lý Huyền vừa cười vừa nói.
Phong Thu Nhạn trầm ngâm nói:
- Dùng tính cách loại người như Ước Sắt, hắn làm như vậy ắt có mưu đồ. Trước đó Lan Thi nói Ước Sắt có năng lực chuyển dời thương thể, ta thấy hắn định dụng một chiêu này.
- Cho nên ta mới nói hắn thật sự muốn chết, dùng qua chiêu thức đã sử dụng, lại còn dám dùng trước mặt Chu Văn, không biết chữ Chết viết thế nào?
Lý Huyền cười nói.
- Nếu huấn luyện viên biết trước hắn có loại năng lực này, còn muốn dùng một chiêu này đối phó huấn luyện viên, vậy hắn quá ngây thơ rồi.
Phong Thu Nhạn gật đầu nói.
Thấy Lý Huyền và Phong Thu Nhạn đều tỏ vẻ Chu Văn thắng chắc, Lý Bản Dụ không khỏi nhíu mày nói:
- Dù sao lực lượng Thủ Hộ giả trước mắt vấn là mạnh nhất, mà Chu Văn cũng không tận mắt chừng kiến trận chiến giữa Lan Thi và Ước Sắt, tốt nhất nên cẩn thận chú ý, vẫn nên triệu hoán Phối sủng ra thăm dò thực lực trước.
Lý Huyền cùng Phong Thu Nhạn không nói gì, Lan Thi liền cười nói:
- Lý thúc, ngươi yên tâm đi, nếu như hắn đã biết đến chiêu thức, mà còn bị thương, vậy hắn không phải là Chu Văn.
Nghe Lan Thi cũng nói như vậy, Lý Bản Dụ không khỏi hơi kinh ngạc.
Lan Thi vốn là một người vô cùng hà khắc, mà thiên phú của hắn lại không gì sánh kịp.
Tuy nói hắn bại bởi Ước Sắt, thế nhưng đại đa số người Chung Cực gia tộc lại không cho rằng đó là thất bại chân chính.
Bởi Lan Thi một mực không khế ước Thủ Hộ giả, thứ hai hắn không có Thần thoại Phối sủng, bản thân chiến đấu với Ước Sắt dưới tình huống không công bằng, sự coi trọng của Chung Cực gia tộc đối với Lan Thi không giảm bớt chút nào.
Mà Lý Bản Dụ còn chưa bao giờ thấy Lan Thi dùng loại ngữ khí này nói qua những người khác, ngay cả thiên kiêu chi nữ như Toa Đế cũng chưa từng được Lan Thi tán thưởng qua.
Lý Bản Ức cũng tràn đầy lòng tin nói:
- Lão ba, ngươi không cần lo lắng, có Bạo Quân Bỉ Mông cùng Thái Tuế, Chu Văn nhất định chiến thắng.
- Thật không?
Lý Bản Dụ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Chu Văn, hắn không biết Chu Văn người này có loại ma lực gì, lại khiến tất cả mọi người ở đây lại tin tưởng hắn như vậy, đơn giản nói đó là tin tưởng mù quáng.
Trên cách đấu tràng, Chu Văn không bởi lời khiêu khích của Ước Sắt mà tức giận, vẻ mặt bất động nói.
- Đối phó ngươi không cần dùng đến Bạo Quân Bỉ Mông, tùy tiện triệu hoán một Phối sủng là được.
Lời này Chu Văn vừa nói ra, trong sân lập tức yên lặng một mảnh, dưới góc độ người Băng Sương thành, lời này của Chu Văn thật sự quá cuồng vọng.
Mặc dù Ước Sắt không dám nói vô địch, nhưng dù sao hắn cũng có được Thủ Hộ giả, trên bảng xếp hạng chỉ có bài danh Thủ Hộ giả mới vượt qua Thủ Hộ giả, coi như Thủ Hộ giả Hoang Ngôn sẽ bại, cũng không phải chuyện Phối sủng có thể làm được.
- Thật không? Vậy ngươi tùy tiện triệu hoán một đầu Phối sủng ra đi, ta đứng nơi này bất động, nhìn xem ngươi làm thế nào đánh bại tga.
Ước Sắt lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên một tia hàn mang.
Người Băng Sương thành đều lớn tiếng ủng hộ Ước Sắt, Chu Văn chẳng qua cười nói:
- Đứng đấy bất động sao? Hi vọng ngươi nói được thì làm được.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta động.
Ước Sắt tiếp tục khiêu khích.
Hắn không phải thuần túy vì mặt mũi của mình, mà muốn chọc giận Chu Văn, để lúc Chu Văn ra tay toàn lực, khiến hắn bị thương càng nặng, Thủ Hộ giả có thể phát huy lực lượng càng mạnh.
Thủ Hộ giả Hoang Ngôn có một loại kỹ năng gọi là Giao dịch dối trá, thời điểm sử dụng kỹ năng này, nếu hắn bị tổn thương, sẽ chuyển dời vết thương đến đối thủ.
Có điều thời gian