Bên trên áo giáp thần bí màu xám của Ước Sắt, phảng phất xuất hiện sương mù như ẩn như hiện, Đồng Tước kiếm đâm xuyên qua áo giáp cùng bộ ngực của hắn, mũi kiếm còn lộ ra sau lưng hắn, đồng thời còn có hỏa diễm điên cuồng bùng cháy.
- Chết đi!
Ước Sắt cảm thấy lực công kích này đã đủ mạnh, trong lòng quyết tâm, muốn đem tổn thương bản thân gán tội trên thân Đồng Tước kiếm.
Bởi Đồng Tước kiếm đả thương hắn, cho nên hắn chỉ có thể gán tội trêm thân Đồng Tước kiếm, không thể gán tội lên thân Chu Văn.
Nhưng không đợi hắn sử dụng Giao dịch dối trá, đem vết thương trên cơ thể chuyển dời đi, Đồng Tước kiếm đã tự mình nổ tung, một cỗ lực lượng mang tính chất bạo tạc như đầu đạn hạt nhân, nổ tung trong thân thể Ước Sắt.
- Không tốt!
Vẻ mặt Ước Sắt đại biến, Đồng Tước kiếm nổ tung, trong nháy mắt khiến cho hắn mất đi mục tiêu gán tội, đừng nói vết thương trên người còn chưa chuyển dời tới, lực nổ tung khủng bố như vậy, chỉ sợ Thủ Hộ giả Hoang Ngôn cũng không ngăn được.
Cơ hồ trong nháy mắt, Ước Sắt phát động lực lượng Vận Mệnh Chi Luân của Thủ Hộ giả Hoang Ngôn Hư Giả Tượng Thần.
Oanh!
Thân thể Ước Sắt bên trong hỏa diễm bị tạc nổ bắn tung tóe, khiến tất cả mọi người quan chiến ngây người, chẳng ai ngờ rằng, tình huống lại phát sinh như vậy.
Cũng may, thân hình Ước Sắt đột nhiên xuất hiện tại một góc cách đấu tràng, quỳ một chân trên đất, hắn cũng không bị tạc chết, kẻ bị tạc chết chính là Hư Giả Tượng Thần.
Nhưng thương tích trước đó nhận phải, bởi không thể chuyển đi, lồng ngực của hắn máu me đầm đìa, một mực không ngừng chảy máu, vẻ mặt trắng bệch, tình huống thoạt nhìn không ổn chút nào.
Bên trên cách đấu tràng yên tĩnh, Chu Văn cầm vỏ kiếm Đồng Tước kiếm, theo hỏa diễm bên trong vỏ kiếm phun ra, lại ngưng tụ ra một thanh Đồng Tước kiếm mới, hoàn mỹ không hao tổn gì.
- Oa! Quá mạnh. . . Đó là Phối sủng gì, đơn giản quá khốc, ta quyết định, về sau phải chế tác Phối sủng như vậy…
Lý Bản Ức hưng phấn kêu lên.
Vẻ mặt Lý Bản Dụ thì cổ quái, nhất kích này của Chu Văn, xác thực vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
- Không phải nói bất động sao?
Chu Văn nhìn Ước Sắt hỏi.
- Ngươi… Dám lừa dối ta….
Vẻ mặt Ước Sắt khó coi, cắn răng đứng lên, nhìn chằm chằm Chu Văn tiếp tục nói:
- Ngươi không nên đắc ý, âm mưu quỷ kế chỉ có thể đạt được nhất thời, trước mặt lực lượng chân chính, âm mưu quỷ kế vô dụng, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là lực lượng.
Nói xong, áo giáp Thủ Hộ giả trên người Ước Sắt tỏa ra sương mù thần bí, vết thương trong lồng ngực và áo giáp lại khôi phục nhanh chóng, trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, giống như chưa từng nhận qua thương tích.
- Năng lực khôi phục thật lợi hại, so với năng lực khôi phục của ta còn mạnh hơn?
Lý Huyền không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn.
- Thoạt nhìn đó hẳn không phải năng lực tự lành?
Phong Thu Nhạn trầm ngâm nói.
Toa Đế sử dụng Odin Chi Nhãn so sánh rõ ràng nói:
- Thoạt nhìn xác thực không giống năng lực tự lành, càng giống năng lực nghịch chuyển thời gian, đem hắn về thời điểm trước khi thụ thương.
- Lại có loại năng lực này? Không phải quá Bug đi? Kẻ cặn bã như vậy, lại có được Thủ Hộ giả mạnh như vậy, thật khiến người ta phiền muộn.
Lý Huyền nói.
Lan Thi trầm ngâm nói:
- Năng lực thời gian nghịch chuyển mạnh như vậy, ta cảm thấy không phải sử dụng dễ dàng như vậy, có lẽ Ước Sắt cần phải đảnh đổi khá nhiều.
- Đại giới thế nào?
Lý Huyền hỏi.
- Không biết.
Lan Thi lắc đầu.
Trên quan chiến đài, rất nhiều người Băng Sương thành đều hô to tên Ước Sắt.
Bên trong vụ nổ lớn như vậy, lại có thể thoát thân, hơn nữa vết thương trong nháy mắt tự lành, thoạt nhìn mạnh mẽ không khác gì Thần Linh.
Có điều bây giờ bọn hắn cũng không dám khinh thị Chu Văn, nhất kích vừa rời của Chu Văn, quả thực khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi, đến bây giờ còn có người nghĩ đến một kiếm kia, vẫn có chút tê cả da đầu.
- Chu Văn, ngươi chuẩn bị tiếp nhận phẫn nộ của ta đi.
Ước Sắt lạnh