Lâm Thần lúc này đang rất chăm chú đánh cờ , không để ý xung quanh.
Nhìn Lâm Thần nghiêm túc như vậy làm Tô Nhan cảm thấy Lâm Thần đang dụ cô vậy.
Không hổ là người mà cô nhìn trúng.
Ngắm nhìn Lâm Thần cũng là một cách để thư giãn vậy.
Cả hai người đánh cờ đều rất chăm chú, không bên nào nhường bên nào cả.
Mọi hành động, mọi cử chỉ của hai người đều rất mê người đối với người khác phái.
Nữ thì quyến rũ động lòng người, nam thì soái ca tuấn tú phong nhã...
Nhưng càng đi về sau, có một giọt mồ hôi trên trán cô gái chảy xuống.
Lần đầu tiên cô gặp được một đối thủ mạnh như thế này, cô đã tập rất nhiều , tập đến mức quên ăn quên ngủ chỉ để có một ngày gặp lại người ấy và đánh bại.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng, nhìn cách đánh ung dung của Lâm Thần, trong lòng cô quyết tâm chiến thắng được người này.
Nhưng rồi một tiếng kêu nhẹ nhàng vọng lên:
-Chiếu tướng !
‘Mình thua rồi, mình thực sự thua rồi sao !...’ Cô gái lẩm bẩm một mình, Lâm Thần lúc này mới nhìn cô với ánh mắt thán phục nói :
-Cô đừng buồn ! Thực sự là cô đánh rất giỏi đó !
Cô gái đó cười chua xót nói :
-Ngươi thực sự rất giỏi, điều kiện hợp đồng ta có thể ký.
Nhưng...”
Lâm Thần lúc này nghi hoặc hỏi :
-Nhưng ....
Cô gái đó nói một điều chấn động :
-Nhưng ngươi phải đi theo ta ...
Tô Nhan lúc này thấy không ổn định dắt Lâm Thần chạy ra khỏi quán.
Nhưng không kịp rồi.
Quán đã bị chặn cửa , còn bị tắt điện.
Lâm Thần lúc này kinh hãi nhận ra rằng trực giác của mình là đúng.
Cô gái đó có vấn đề.
Lúc cậu chạy đi tìm vật dụng thì đèn đã tắt.
Có một giọng cô gái rất mê người kêu lên :
-Lâm Thần ơi là Lâm Thần.
Ngươi không chạy thoát khỏi bàn tay ta đâu.
Đèn trong phòng tự dưng tối sầm lại, Lâm Thần không chần chừ kéo Tô Nhan ra ngoài nhưng cửa đã bị khóa, một lúc sau thấy Tô Nhan choáng rồi ngủ, Lâm Thần thấy điều gì đó chẳng lành.
Lâm Thần không nói gì cả, vì cậu biết là trong phòng này có thuốc mê, đầu óc cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi nhưng cậu cắn đầu lưỡi đến chảy máu để làm mình thanh tỉnh.
Lâm Thần cũng không lo cho Tô Nhan vì cậu biết Tô Nhan là một nhân vật lớn, không ai ngu đi chọc vào tổ ong đó hết.
Nhưng cậu thì khác, cậu không gia thế, không quan hệ, nên cậu rất sợ chọc vào những người lớn.
Nhưng cuộc đời cậu trái ngang bất ngờ, gặp Tô Nhan đã đành đây còn gặp thêm một cô gái xinh đẹp này nữa.
Lúc Lâm Thần đang rình mò tìm một cái gì đó để cậy cửa ra ngoài thì một người rón rén phía sau cậu.
Cậu dùng tay vòng ra phía sau nhưng một cảm giác choáng truyền đến.
‘Lại là kích điện,mình sơ suất rồi ‘ Lâm Thần nghĩ được thế rồi ngã khuỵu xuống , nằm trên tay một cô gái.
Cô gái đó chính là cô gái đánh cờ với Lâm Thần vừa nãy.
Cô lúc này mới nở nụ cười ra lệnh cho đồng bọn :
-Bật đèn lên !
Cả đám không nói lời nào bật đèn.
Lúc này cừa hàng khá lộn xộn.
Tô Nhan thì ngủ một bên , còn Lâm Thần đang ngã ở trong tay cô.
Cô mỉm cười quái dị, cởi chiếc mặt nạ của Lâm Thần ra.
Một khuôn mặt mà đến cả cô cũng cảm thấy kinh diễm:
- Quá đẹp , thực sự quá đẹp !
Nhìn khuôn mặt Lâm Thần lúc ngủ.
Trong lòng cô cảm thấy sướng như điên.
Không ngờ sau bao năm , cô cũng gặp lại được Lâm Thần.
Mặc dù cách này hơi không chính trực nhưng kệ, dù sao cô đã đạt được mục đích.
Nhìn Lâm Thần trong tay, cô chỉ muốn nuôi Lâm Thần để Lâm Thần âu yếm cô cả đời.
Thực sự lúc bé khí chất Lâm Thần đã mê người rồi, bây giờ Lâm Thần lớn thì càng mê người hơn.
Cô bảo với mấy người đang bên ngoài:
-Các người chăm sóc cho Tô Nhan thật tốt, cô ta không phải loại người dễ chọc đâu.
Còn ta có việc bận đi về trước.
Cả đám sát thủ cúi đầu đề cô đi qua, sau đó cả bọn mới dám làm việc còn lại.
Ngồi trên xe của mình cùng với Lâm Thần , cô cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất của đời mình.
Cô nhớ ra chuyện gì đó rồi nói với Lâm Thần đang ngủ :
-Quên không giới thiệu với anh , em tên là Linh Nhi.
Anh còn nhớ lời hứa lần trước không.
Em đã cố gắng chơi