Tiếng chân càng ngày càng gần hơn, Lâm Thần cũng cảm thấy nguy hiểm càng gần hơn.
Nhưng sự thực là có một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ dễ thương đang đứng gần cửa.
Lâm Thần lúc này mới nhìn thấy được Linh Nhi.
Cô ấy thực sự giống công chúa trong truyện vậy, làn da trắng, khuôn mặt trái xoan cộng thêm bộ đồ váy công chúa với khuôn mặt ngây thơ.
Nếu Tô Nhan là cao không thể chạm tới thì Linh Nhi lại mang cho người ta cảm giác muốn được che chở, nâng niu.
Nhưng chỉ Lâm Thần biết rằng: Cô ta là một con người rất đáng sợ, nếu không mưu mô và đáng sợ thì không thể một mình dám đi đàm phán bên ngoài được.
Nhưng trái lại với sự lạnh lùng lúc trước, bây giờ trông Linh Nhi rất vui vẻ.
Linh Nhi cầm một đĩa trái cây tiến vào phòng của mình, khác với thường ngày là có thêm Lâm Thần đang bị trói ở trên giường cô.
Linh Nhi lúc này ngồi lại gần Lâm Thần, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần làm cho Lâm Thần cảm thấy rét lạnh.
Lúc này, Lâm Thần mới bình tĩnh hỏi:
-Cô là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Cô biết là nếu cô bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức không?
Linh Nhi vẫn ngắm Lâm Thần, không bị rung động.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của Linh Nhi khiến Lâm Thần cảm thấy hơi run sợ.
Lúc này, Lâm Linh mới nói một cách châm biến:
-Ngươi không biết ta là ai sao? Nếu ta bắt ngươi thì có ai có thể ngăn cản được ta? Thực sự ngươi vẫn quá ngây thơ.
Lâm Thần đang định nói thì đột nhiên Linh Nhi chuyển cách xưng hô khiến Lâm Thần nổi da gà:
-Anh biết là em đã đợi anh bao lâu rồi không? Em đã tập chơi cờ đến ngủ quên, không hôm nào là không nhớ hết.
Lúc bé, lúc anh chơi cờ với em, lúc đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Nhưng chưa gì anh đã ra đi rồi....
Linh Nhi ôm Lâm Thần khóc như gặp lại người thân yêu nhất bị chia xa.
Lâm Thần bây giờ mới nhớ ra mọi chuyện, cậu cũng áy náy nói:
-Tôi xin lỗi...
Nhưng Linh Nhi lại ngừng khóc và nói :
-Anh tưởng xin lỗi là xong sao...!Anh phải đền bù cho em.
Lâm Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người bạn từ nhỏ.
Cậu cũng muốn đền bù cái gì đó, nhưng Linh Nhi lại nói làm cho Lâm Thần khá sốc:
-Anh phải đền bù cả cuộc đời này.
Cả đời ở cùng em, hihi...
Nụ cười của Linh Nhi trông rất mê người nhưng Lâm Thần lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mình không thể ở đây lâu được, phải tìm cách gì đó.
Lâm Thần lúc này mới nhẹ nhàng nói :
-Tôi không thể ở đây được, thực sự là nhà tôi đang cần tôi...
Linh Nhi thấy Lâm Thần nói thế liền nhăn mày nói:
-Anh không cần quan tâm.
Chỉ cần ném cho bọn họ tiền đủ để cả đời sống sung sướng là được.
Anh không cần về đó nữa.
Lâm Thần lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ.
Nếu mà để người nhà biết thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Cô bé này thật đáng sợ, phải nghĩ cách trốn mới được.
Vừa nghĩ đến đó Linh Nhi lại nói làm cho hi vọng Lâm Thần mơ hồ:
-Nơi này là nơi bí mật của em, bảo vệ rất nghiêm ngặt nên anh an tâm ở lại nha.
Trong lòng Lâm Thần như muốn khóc.
Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này.
Nhưng Lâm Thần không bỏ cuộc, cậu muốn ra ngoài...
Linh Nhi lúc này mới ôm Lâm Thần làm cho Lâm Thần cảm thấy có một vật thể mềm mại nhất trên thế gian này đang ôm trọn người, thực sự là dáng người của Linh Nhi rất hoàn hảo làm cho Lâm Thần mất sức lực dãy dụa.
Linh Nhi nói nhẹ vào Lâm Thần:
-Gọi em là bạn gái của anh đi !!!(edit: wow!!)
Lời nói như đường mật cộng thêm mùi hương của mình.
Linh Nhi tin chắc Lâm Thần sẽ theo mình sớm thôi, ai cũng không thể ngăn cản được sức quyến rũ của cô.
Lâm Thần có thật là có chút rung động, nhưng cậu vẫn rất tỉnh táo, cậu biết là cô nàng này rất nguy hiểm, nếu cậu chấp nhận thì ai sẽ là người chăm sóc em gái, cậu không muốn ở đây hoài.
Không nghe được câu trả lời thỏa đáng, chỉ thấy Lâm Thần bình tĩnh nhìn chỗ khác.
Lòng của Linh Nhi cảm thấy khó chịu, chưa ai có thể vượt qua cám dỗ của nàng cả.
Lúc đi học, đi giao lưu cùng bố, có rất nhiều công tử nhà giàu muốn kết bạn với nàng nhưng nàng đều từ chối, nhưng Lâm Thần lại làm ngơ.
Điều này chứng tỏ là Lâm Thần không muốn cùng với cô.
Nhưng điều này lại làm cho Linh Nhi càng muốn có Lâm Thần hơn, một con người không ham mê sắc đẹp cũng là một ưu điểm rất lớn.
Cô muốn xem Lâm Thần chịu được bao lâu.
Cô trèo lên người Lâm Thần.
Thấy vậy, Lâm Thần mới hơi hoảng sợ