Lâm Thần cảm thấy một dự cảm không lành, nhưng cậu cho rằng do mình quá nhạy cảm nên bỏ qua.
Nhìn thấy Dương Thiên đắc ý như vậy.
Lâm Thần cười lạnh trong lòng, thực sự thì Dương Thiên này rất “thèm đòn”, thôi thì để chiều cậu ta nên Lâm Thần sẽ cho cậu ta biết đó là một sai lầm.
Lâm Thần nói với giọng rất bình tĩnh với Dương Thiên:
-Vậy ai sẽ là người biểu diễn trước?
Dương Thiên đang nghĩ về người đằng sau, nghe thấy Lâm Thần nói thì cậu ta bỗng hoàn hồn về.
Nhìn Lâm Thần tỏ vẻ bình tĩnh, lòng Dương Thiên nghĩ:
“Ngươi cứ tỏ vẻ nữa đi, lát nữa bị ta đạp dưới chân xem ngươi còn bình tĩnh như vậy nữa không?”
Dương Thiên trong lòng nghĩ vậy nhưng ở bên ngoài mìm cười nói với Lâm Thần :
- Để mình lên biểu diễn trước đi ! Mong anh bạn có thể chỉ giáo mình nhiều hơn.
Lời nói có vẻ thân thiết nhưng Lâm Thần biết cậu ta đang tỏ vẻ “khinh thường”.
Trong ánh mắt Dương Thiên tràn ngập sự cao cao tại thượng và sự kiêu ngạo không che giấu được, Lâm Thần cũng không dài dòng.
Cậu gật đầu nhẹ nhẹ.
Mọi người trong hội trường đều hoan hô Dương Thiên.
Nữ sinh thì hoan hô gọi tên Dương Thiên.
Nam sinh có vẻ ghen tỵ với Dương Thiên.
Không một ai để ý Thanh Tuyết nữa.
Thanh Tuyết đến gần Lâm Thần, mặt cô có vẻ khá e rè và xấu hổ.
Thực sự cô rất ít khi tiếp xúc với con trai, ít nhất là không như bây giờ.
Thanh Tuyết đã nhận ra rằng: Mọi người trong này tất cả đều chưng một bộ mặt giả tạo.
Lúc bình thường thì rất thân thiết, lúc hoạn nạn thì đâm người ta một đao.
Nhìn ánh mắt Lâm Thần, Thanh Tuyết có vẻ hơi run sợ.
Ánh mắt này Thanh Tuyết cảm thấy được sự cô đơn, sự buồn bực cộng thêm sự khát khao một thứ gì đó.
Điều này làm cho Thanh Tuyết có đồng cảm chung với Lâm Thần.
Nhìn Lâm Thần không để ý đến cô ở gần, Thanh Tuyết cũng không bày cái dáng tiểu thư như trước.
Thanh Tuyết biết bây giờ chỉ có nam sinh bí ẩn này là “đồng minh” với cô.
Thanh Tuyết chưa bao giờ cảm thấy khó nói chuyện như hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy một sự áp lực không hề nhẹ.
Thanh Tuyết run rẩy kéo vạt áo của Lâm Thần, run rẩy nói :
- Cậu không sao chứ ? (Edit: lúc ở nhà thì oai)
Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết run rẩy như vậy.
Trong lòng cậu cũng hiểu được phần nào, nhưng cậu cũng muốn cho cô ấy một bài học, vì tính cách “tiểu thư “này ra ngoài không thọ được.
Lâm Thần tỏ vẻ không quan tâm nói :
- Ta ghét cái tính cách của tên kia nên tiện thể giáo huấn thôi.
Cô không cần lo cho tôi .
Vì Lâm Thần đổi giọng nên Thanh Tuyết tạm thời không nhận ra được thân phận thực sự của Lâm Thần.
Nhưng với sự tinh tế thì Thanh Tuyết cảm nhận được phong cách người này rất quen, thực sự cô đã gặp ở đâu rồi.
Thanh Tuyết có vẻ e rè nói :
- Vậy cậu là ai vậy? Tôi là Thanh Tuyết ? Cậu có thể kết bạn với mình được không ?
Lâm Thần nghe vậy nhưng không trả lời.
Bây giờ trong lòng Lâm Thần đang càng ngày càng cảm thấy một nguy cơ lớn đang đến gần, nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết tại sao.
Nhìn Lâm Thần không chú ý đến mình, lòng Thanh Tuyết cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cũng phải, người ta tại sao phải kết bạn với một người như mình.
Thực sự mình đang làm một điều vô nghĩa mà.
Thanh Tuyết mặt có vẻ buồn, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Thần có vẻ suy tư, chỉ thấy Lâm Thần uống một ly rượu rồi nghiêm trang nói:
- Cô tốt nhất là nên rời khỏi đây sớm.
Thanh Tuyết thấy thế, nghi hoặc hỏi:
-Vì sao ?
Lâm Thần trả lời có vẻ mơ hồ:
- Tôi có dự cảm không lành.
Thanh Tuyết thấy Lâm Thần tỏ vẻ, cô cười khúc khích.
Thực sự con người này quá thú vị, ở đây làm gì có chuyện gì.
Thanh Tuyết tỏ vẻ sợ sệt nói:
- Vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta vậy??
Trong lúc này, Dương Thiên đã lên sân khấu.
Dáng vẻ rất chuyên nghiệp, cậu ta ngồi xuống ghế, bắt đầu đánh.
Cả sân khấu im lặng lắng nghe.
Một giai điệu du dương, nhẹ nhàng cất lên.
Mọi người đều cảm thấy đầu óc cảm thấy đỡ mệt mỏi.
Từng nốt nhạc cất lên, mọi người như được gột rửa.
Dương Thiên ở trên đài, ung dung đánh.
Cậu dùng bài hát mà mình tự hào nhất.
Bài hát này cậu đã đánh rất thành cao, nếu nói không ngoa thì nó là bậc thầy.
Thanh Tuyết khi nghe bài này, cô cảm thấy giai điệu rất dễ nghe.
Cô lo lắng cho Lâm Thần.
Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý lắm, Thanh Tuyết nói:
- Hắn ta đánh hay như vậy.
Cậu có niềm tin vượt qua được không ?
Thanh Tuyết trong lòng bây giờ rất rối rắm, cô sợ Lâm Thần sẽ không qua được.
Nếu không qua được thì chắc chắn Lâm Thần sẽ rất thảm.
Thực sự cô cũng không giúp được gì.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thanh Tuyết, Lâm Thần cười nhẹ nói :
- Không phải lo cho tôi!
Thực sự Lâm Thần nghe giai điệu thì thấy rất bình thường.
Chính vì thế nên cậu cũng không để ý lắm, trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ xem cảm giác vừa nãy là gì.
Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý, Thanh Tuyết tưởng rằng Lâm Thần đang an ủi cô.
Thanh Tuyết trong lòng vẫn rất lo lắng.
Đánh xong một bài nhạc.
Sân trường bùng nổ một tràng pháo tay.
Nữ thì hò hét “Dương Thiên ! Dương Thiên”.
Nam sinh thì có vẻ rất tán phục với tài năng của Dương Thiên.
Dương Thiên khi nghe những lời như vậy, lòng cậu bành trướng nhìn Lâm Thần một cách đắc ý.
Dương Thiên bây giờ chỉ muốn dẫm Lâm Thần, để cho cậu ta làm trò hề cho buổi tiệc này.
Trong tiếng pháo tay, Dương Thiên nhẹ nhàng bước xuông.
Khi cậu thấy Thanh Tuyết ở gần Lâm Thần, Dương Thiên càng tức giận.
Cậu đi đến trước mặt Lâm Thần, nhưng một điều kỳ lạ là Lâm Thần chẳng quan tâm, vẫn uống rượu .
Lâm Thần chưa bao giờ uống mấy thứ nước này nên cậu cũng khá thích nó.
Mỗi thứ nước lại có hương vị riêng làm cho Lâm Thần cảm thấy khá thích thú.
Nhưng chính thế mà đã làm cho Dương Thiên có vẻ rất “quê mùa”.
Dương Thiên nhìn thấy Lâm Thần vẫn chẳng quan tâm đến cậu.
Tay cậu bóp chặt, cậu chưa bao giờ bị sỉ nhục như hôm nay.
Thực sự hôm nay không bắt tên này đánh một trận thì Dương Thiên cũng không phải là người.
Thanh Tuyết nhìn tình hình có vẻ không ổn.
Cô nhanh trí giật áo Lâm Thần.
Động tác nhỏ lọt vào mắt Dương Thiên làm cho hắn rất khó chịu, tại sao tên ăn mày này lại được sự ưu ái của Thanh Tuyết.
Dương Thiên cũng thề sẽ để cho Thanh Tuyết phải hối hận