Lâm Thần lúc này cậu vẫn chăm chú tạo ra những nốt nhạc đi vào lòng người nghe.
Thực sự từng nốt nhạc, từng cử chỉ mà Lâm Thần làm đều không chút dư thừa, cậu không phải là đang đánh đàn, mà Lâm Thần đang vẽ lên một tác phẩm nghệ thuật, từ ánh nhìn cho đến tiếng nghe, tất cả đều hòa quyện một cách hài hòa.
Không ai có thể cầm nổi nước mắt, kể cả Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết khi nghe thấy giai điệu bài hát, cô bỗng chốc nhớ về lúc bé.
Lúc cô còn được bố mẹ chăm sóc, cô được vui chơi, cô được bố mẹ cho ăn kem, cô lúc đó là khoảng thời gian rất vui vẻ.
Bỗng một sự kiện làm cô thay đổi cả cuộc đời cô, cha mẹ cô tai nạn ra đi, lúc này Thanh Tuyết cảm thấy cuộc đời như sụp đổ, cô rất buồn, khóc mấy ngày liền.
Nhưng vì ông mình, cô đã chiến thắng bản thân, cô thực sự đã cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều nhưng không ai hiểu được sự cố gắng đó của cô.
Ai cũng cho rằng là cô ăn may, cô được ông cô che chở, không một ai hiểu cô trừ người thân của cô cả.....
Nước mắt từ từ rơi trên má của Thanh Tuyết, thực sự cô không hề hay biết mình đang khóc, nhìn Lâm Thần đang ung dung đánh từng nốt nhạc, trái tim của cô gái mới lớn bắt đầu đập nhanh hơn.
“Thực sự quá đẹp” Thanh Tuyết nghĩ thầm.
Còn Dương Thiên thì bây giờ đang rất sốt ruột.
Không ngờ cậu lại chọc đúng người “tài năng” bẩm sinh như thế này, đánh đàn như thế này thì ai mà chơi lại được.
Nhưng Dương Thiên biết là tên đó sẽ không dám làm gì mình đâu (edit: Chuẩn bị thôi ).
Lúc này Dương Thiên vẫn chưa biết một điều rất kinh khủng sắp xảy ra với mình.
Cùng với sự hòa vang của tiếng ca thì ở bên ngoài, có một số tên vệ sĩ cao lớn tụ tập nói :
- Anh em nghe theo cô chủ, nên nhớ là không được làm thương tên đó.
Anh em ai mà dám làm thương tên đó thì cô chủ sẽ giận mất.
Cả đám còn lại run sợ, mọi người ở đây đều hiểu cô chủ đáng sợ như thế nào.
Có người vì làm sai lệnh cô chủ mà bị nằm viện hơn một tháng.
Thực sự quá kinh khủng.
Ai ai cũng chuẩn bị tư thế nghênh chiến nhiệm vụ khó khăn nhất cuộc đời.
Một tên đàn em mới vào hỏi:
- Có bắt mỗi một người mà sao cô chủ cần tới một trăm người vậy.
Đám vệ sĩ nghe vậy cười khinh.
Một người trong đó nói :
- Ngươi biết cái gì, lúc trước có người chỉ vì chặn đầu hắn ta mà bị hắn cho ăn một đạp, bây giờ còn chưa tỉnh kia kìa.
Tên vệ sĩ hỏi vừa nãy đổ mồ hôi lạnh.
Thực sự quá biến thái, muốn đạp mạnh như thế thì không biết tên này khỏe như thế nào.
Tên vệ sĩ đó ngậm miệng không nói gì cả.
Một tên trong nhóm than thở nói :
- Mà cũng phải thông cảm cho tên kia, thực sự cô chủ của mình quá vô lý đi.
Người ta có làm gì mà phải truy cùng đến nơi nhu vậy.
Cả đám gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ đều biết Lâm Thần là một con người tốt bụng.
Có lúc Lâm Thần còn miễn phí nấu ăn cho bọn họ.
Thực sự Lâm Thần là một con người tốt.
Có tên trong nhóm có vẻ nghĩ ra cái gì đó, nói :
- Việc này hình như cũng tốt.
Cô chủ chỉ thích người đó thì nếu chúng ta giúp cho cô chủ và người đó đến với nhau.
Chẳng phải sau này cô chủ sẽ mềm tính hơn thì sao.
Lúc đó anh em cũng được lợi.
Cả đám cảm thấy tên này nói rất có lý.
Bọn nó cười sảng khoái đồng ý tên này.
Sau khi chia nhiệm vụ thì họ bắt đầu công việc của mình.
Lâm Thần vẫn nhập tâm để tạo ra một bản nhạc hoàn mỹ.
Bài hát này chính là bài hát cậu sáng tác được lúc ở với Linh Nhi ( Edit: Tự sáng tác kinh chưa).
Thực sự thì cậu lúc đó vẫn chưa sáng tác đầy đủ, thôi thì hôm nay tiện thể sáng tác đủ luôn vậy.
Giai điệu từ thăng trầm trở lên vui vẻ lên.
Giống như sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng ta cũng đã có kết quả viễn mãn.
Mọi người đều liên tưởng tới sự thành công hôm nay.
Chúng ta bỏ ra bao nhiêu khó khăn nhưng cuối cùng cũng đã thành công.
Mọi người bắt đầu vui vẻ lên.
Cả hội trường không nhịn được cho một tràng pháo tay, đây là pháo tay cho sự tài năng kinh người của Lâm Thần.
Thực sự chỉ với một bài hát đã có thể điều khiển được cảm xúc của người nghe.
Thanh Tuyết cũng như vậy.
Cô thực sự rất sốc, chưa bao giờ cô nghĩ rằng một ngày cô sẽ gặp được cảnh như này.
Thực sự người này quá tài năng, nhưng cô buồn là người này có vẻ không muốn lộ mặt.
Từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ.
Kết thúc buổi diễn.
Lâm Thần đi nhẹ nhàng xuống sân.
Nhưng trái lại với sự khinh thường lúc trước, mọi người trong sân khấu đều vỗ tay rất lớn.
Có cả nữ sinh không nhịn được đi đến muốn xin chữ ký nhưng đều bị Lâm Thần