Lâm Thần rời đi trong sự ngưỡng mộ của mọi người.
Tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là các phú ông đều thèm khát được chính cô gái đó mời như vậy.
Thậm chí, có những gã phú ông sẵn sàng chi đến cả trăm triệu chỉ để được gặp mặt vị chủ tịch đứng sau mà vẫn không được.
Cho đến thời điểm này, mọi người mới biết được rằng có một cô gái xinh đẹp phong hoa tuyệt trần như vậy.
Tuy không còn ở tuổi đẹp nhất nhưng khí chất cộng thêm dáng người nóng bỏng, khuôn mặt có vẻ lạnh lùng xinh đẹp đã làm cho cô gái này giống như một con phượng hoàng giữa một bầy gà .
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, lòng cậu cũng chẳng hề lung lay.
Cậu chỉ tò mò muốn biết tại sao cô gái này lại nhiệt tình với cậu như vậy.
Vừa đi cậu vừa nghĩ xem tý nên dùng cách nào để ép giá bán viên đá quý như vậy, cậu cũng khá có kinh nghiệm nên chắc sẽ thành công trả giá thêm được ít.
Còn cô nữ nhân viên tiếp Lâm Thần thì bây giờ cảm thấy vui như điên.
Khi cô nhìn thấy viên đá quý Lâm Thần lấy ra, trong lòng cô khiếp sợ, viên đá này thực sự đến cô cũng chẳng biết nó là gì, nhưng độ sáng và độ to đều gấp mấy lần so với những viên đá ở đây.
Cô nghĩ chắc chắn viên đá này không đơn giản nên cô đã mạnh dạn hỏi với cô chủ ở đây.
Cứ tưởng là cô ấy sẽ bỏ ngơ như bao lần nhưng khi nghe thấy cô tả viên đá như vậy thì cô chủ lại hỏi về vị khách đó, và thật không ngờ là xuất hiện cảnh này.
Hành động của cô chủ làm cô càng chắc chắn rằng viên đá này không hề đơn giản một tý nào, nếu không thì cô chủ sẽ không hề nhiệt tình như vậy.
Cả ba rời đi trong sự ngỡ ngàng, Lâm Thần được dẫn vào một căn phòng riêng biệt.
Nơi đây tất cả đều trang trí bằng đá quý, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Lâm Thần thực sự khiếp sợ bởi vẻ hào nhoáng của nơi này.
Lâm Thần được mời ngồi một chiếc ghế.
Lâm Thần khi ngồi cũng có cảm giác êm ái, thực sự đến chiếc ghế cậu ngồi cậu cũng có cảm giác cao quý.
Lúc này, cô nàng đó mới ngồi xuống, rót Lâm Thần một chén trà và nói một cách hối lỗi:
-Rất xin lỗi vì trải nghiệm không tốt khi tiên sinh đến đây.
Rất mong được tiên sinh tha thứ...
Lâm Thần thấy cô gái “cao quý” đó còn xưng hô long trọng như vậy.
Cậu cười khổ nói:
-Không có gì ! Thực sự là tôi cũng chỉ xuất thân bình thường thôi! Mong cô không cần gọi tôi là “tiên sinh” như thế.
Nói như vậy tôi cảm thấy không thoải mái lắm!
Lâm Thần nói vậy, cô gái đó chỉ cười nhẹ.
Nụ cười này có thể làm đổ lòng bao chàng trai, nhưng Lâm Thần chẳng hề để ý.
Cô ấy nói:
-Vậy tôi xin giới thiệu một chút.
Tôi tên Như Lan, là người mở ra chuỗi cửa hàng mà cậu vừa vào đó.
Tôi rất muốn được làm quen với cậu.
Lâm Thần thấy Như Lan nói khách sáo như vậy.
Cậu cũng từ tốn nói:
-Tôi tên Lâm Thần.
Hôm nay tôi đến đây để bán một viên đá quý mà tôi may mắn sở hữu được, tôi rất mong cô có hứng thú với nó.
Như Lan cảm thấy Lâm Thần này không hề có ánh mắt “dâm tà” như những người con trai khác, thậm chí, trong ánh mắt của Lâm Thần còn chẳng thèm để ý đến sắc đẹp của cô.
Điều này làm cho Như Lan có chút hứng thú với người này.
Nghĩ vậy, cô tỏ vẻ khá nghiêm túc nói:
-Theo quy định, nếu cậu bán viên đá thì cậu không được che mặt như vậy.
Tôi thực sự rất mong cậu có thể tháo mặt nạ của mình ra, điều này cậu có thể làm được không ạ?
Lâm Thần nghe nói như vậy cười khổ, cậu thực sự không hề biết rằng có quy định đó, nhưng cậu thực sự không hề muốn lộ mặt chút nào cả.
Cậu do dự nói:
-Thực sự phải làm như thế sao??
Như Lan gật đầu kiên quyết nói:
-Đúng vậy!
Như Lan rất muốn xem khuôn mặt của Lâm Thần sẽ như thế nào.
Cô chưa bao giờ thấy ai có thể không thèm để ý đến nhan sắc của cô.
Tuy rằng cô rất ghét những tên khác ngắm ngó nhìn trộm cô nhưng nếu như Lâm Thần thì thực sự điều này lại làm cho sự kiêu ngạo về sắc đẹp của cô bị đập tan, trong lòng cô có một cỗ không khuất phục.
Vì vậy cô mới nói ra yêu cầu oái oăm như thế này.
Sự tò mò không chỉ của Như Lan mà cả cô nữ nhân viên bên cạnh đó