Lâm Thần rời đi ở cửa sau, vì vậy tất cả thầy cô đang rình mò cậu ở cổng trước sẽ không thể nào tìm thấy cậu.
Lâm Thần cảm thấy mình giống như một tội phạm bị truy nã vậy.
Cậu cũng đã rất cố khiêm tốn, cậu chỉ làm đúng những gì thầy cô giao thôi, nhưng dù vậy thầy cô vẫn coi cậu như là một học sinh cực kỳ quan trọng và cần được bảo tồn....( Các bạn có thể đọc phần ngoại truyện để biết thêm chi tiết)...
“Trốn thoát” khỏi ma trận ở trường học.
Cậu lại một mình đi lại trên con đường tập nập người đi bộ, cậu bây giờ cần đi đến nhà Tô Nhan xin hủy hợp đồng.
Cậu thực sự đang tự phá quy tắc do chính cậu tự đặt ra.
Quy tắc đó là phải giữ chữ tín, nhưng đây là lần đầu cậu lại đi phá chữ tín đó.
Điều này làm cho Lâm Thần rơi vào trầm lặng...
Cậu thở dài, cậu làm như vậy cũng tốt cho Tô Nhan, đâu ai biết chuyện gì xảy ra khi Thanh Tuyết đụng chạm Tô Nhan chứ, cậu không hề muốn điều đó xảy ra.
Vì Lâm Thần cải trang cực kỳ kỹ càng nên cậu có thể dễ dàng đi lại một cách bình thường.
Chẳng phút chốc cậu đã đến “tòa lâu đài” của vị tổng đài Tô Nhan.
Thực sự lần nào cũng như lần nào, cậu cũng phải hít một hơi thật sau vì sự tráng lệ, nguy ngoa và to một cách kinh khủng như vậy.
Nếu có người có thể so được thì chắc chỉ có Linh Nhi mà thôi.
Vì bảo mật là quét vân tay nên rất dễ cậu có thể đi vào trong được, cậu cứ nghĩ Tô Nhan bây giờ không có nhà, cậu sẽ vào dọn dẹp đầy đủ các thứ, coi như là quà đền bù cuối cùng dành cho cô ấy.
Nhưng một sự thật là Lâm Thần đã đoán sai, khi cậu vừa mở cửa ra, ở ghế sô pha đó có một cô gái, cô gái này rất xinh đẹp, nhất là bộ ng ực trước mặt đủ để làm người ta nghẹn thở.
Tuy thế cô gái này đang có vẻ tiểu tụy, hai mắt bị thâm cuồng giống như bị mất ngủ mấy đêm, kể cả như vậy nhưng dường như cô ấy vẫn cực kỳ điên cuồng làm việc gì đó.
Cô gái vừa kể trên chính là Tô Nhan.
Hiện tại Tô Nhan đang ngồi cùng với chiếc laptop, mắt tuy rất muốn nhắm nhưng dường như cô ấy đang cố gắng thứ gì đó, cô ấy tập trung đến nỗi còn không hề quan tâm xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cốc cà phê hết từ lúc nào mà chính Tô Nhan còn không biết, tay cô ấy run run cầm lấy cái cốc rồi đưa lên miệng uống.
Thực sự ai nhìn cảnh này cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đau thương, kể cả Lâm Thần cũng như vậy.
Cậu thực sự không hiểu tại sao Tô Nhan lại thành ra bộ dạng như vậy, bộ dạng lúc đầu cậu gặp ở quán bar và bộ dạng bây giờ giống như hai người khác nhau vậy.
Tô Nhan bây giờ đâu còn phong thái uy nghiêm như ngày xưa, cô ấy bây giờ bộ dạng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thương xót, tay chân run rẩy, vẻ mặt tái nhợt, mắt thâm cuồng,...nhưng cho dù mệt mỏi như vậy nhưng Tô Nhan vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, giống như đang làm một việc rất quan trọng vậy.
Không thấy giọt cà phê nào, Tô Nhan tỏ vẻ thất vọng, cô đặt cái cốc xuống bàn, đúng lúc này, có một giọng nói từ phía cửa ra vào :
-Chủ tịch có vẻ hết cà phê rồi nhỉ? Để tôi vào trong pha cho chủ tịch một cốc cà phê nhé...
Lời nói này, giọng nói này khiến cho Tô Nhan giống như một bụi cây khô héo lâu ngày được tưới nước, mặt cô ấy từ ủ rũ từ từ tỏ vẻ hạnh phúc, nhưng vẻ mặt này Lâm Thần không thể nhìn thấy được, nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn cậu sẽ rất ngạc nhiên...
Tay chân Tô Nhan run rẩy do thiếu ngủ nhiều ngày, tuy như vậy nhưng cô ấy vẫn cố gắng đứng dậy, nhưng thực sự có vẻ như sức lực cô đã quá yếu, không thể đứng dậy nổi.
Lâm Thần thấy Tô Nhan khổ sở như vậy, cậu thực sự thương xót, vì vậy cậu đã đi đến cạnh chỗ ngồi của Tô Nhan, tỏ vẻ muốn giúp đỡ cô ấy.
Nhưng một giọng nói gay gắt từ miệng của Tô Nhan