Nhìn dáng vẻ nằm ngủ đến mê người của Tô Nhan, Lâm Thần cảm thấy bây giờ vị chủ tịch này không còn vẻ đáng sợ như ban đầu.
Dáng người của Tô Nhan thực sự quá nóng bỏng, nóng bỏng đến nỗi Lâm Thần không dám nhìn quá lâu.
Nếu như Linh Nhi và Thanh Tuyết mang cho Lâm Thần cảm giác nhỏ nhắn thì riêng Tô Nhan lại càng cho cậu cảm thấy nghẹn thở bởi vũ khí của cô ấy, chính cậu cũng suýt nghẹn thở vì hai cái vũ khí đó....
Lâm Thần trong thời gian này, cậu dọn dẹp toàn bộ căn nhà.
Có vẻ như rất lâu rồi căn nhà không được dọn dẹp khiến cho vài nơi có mạng nhện và bụi, nhưng không vì thế mà Lâm Thần nản chí.
Cậu cũng rất thích làm những công việc như vậy, cộng thêm cậu có kỹ năng thượng thừa nên chỉ khoảng một hai tiếng là căn nhà trở lại trạng thái nên có của nó.
Tất cả mọi thứ đều sạch sẽ không một vết bụi.
Lâm Thần còn tiện thể nấu ăn cho Tô Nhan, tiện thể cậu còn nấu luôn một bát súp để bồi bổ cho vị chủ tịch khác người này.
Chẳng ai có thể nghĩ được một vị chủ tịch xinh đẹp nghiêm khắc như vậy lại bị ốm chỉ vì không ăn gì chứ, Lâm Thần nghĩ cũng cảm thấy buồn cười,...
Mãi đến lúc chiều, Tô Nhan mới cử động, cô từ từ mở mắt.
Cảm xúc Tô Nhan bây giờ trống không, cô từ lúc Lâm Thần bị bắt.
Trong thâm tâm cô luôn luôn có lỗi với cậu nam sinh này, cô đã ra sức đi tìm nhưng dù cô có tung bao nhiêu người dò tìm thì cũng không có kết quả.
Nhưng không vì vậy mà cô bỏ cuộc, cô đã rất cố gắng để đi tìm Lâm Thần, đôi khi cô còn không ăn không ngủ chỉ vì tìm kiếm tung tích của cậu ấy.
Cô cố gắng đến bán sống bán chết là vì cô nhận ra Lâm Thần chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô, cô cũng không biết vị trí đó là gì, nhưng cô tin chắc là cô sẽ cực kỳ hối hận nếu cô không thể tìm được cậu ấy.
Cô cũng không nhớ là cô đã kiệt quệ đến mức nào, công ty cô bỏ bê, bữa ăn cô cũng thế, chỉ có cà phê làm bạn với cô trong suốt hành trình gian nan như vậy.
Cả đêm cô mất ngủ chỉ vì cảm giác tội lỗi đó, cảm giác đó khiến Tô Nhan không thể không ngừng tìm Lâm Thần được.
Cô nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, hình như cô nhớ là lúc cô sắp kiệt quệ thì có hình dáng Lâm Thần đi đến, Tô Nhan càng nghĩ càng buồn cười.
Chắc chắn là do cô quá mệt sinh ra ảo giác rồi, làm gì có chuyện cậu ấy tự dưng lại trở về được.
Tô Nhan nghĩ như vậy, cô cảm nhận được trên người cô có một chiếc chăn mỏng, cô cũng chẳng biết chiếc chăn này từ đâu ra.
Tô Nhan cũng chẳng quan tâm lắm, cô cố gắng ngồi dậy, nhưng do cô mấy ngày không ăn nên người của cô hiện tại rất yếu..
tay chân cô run rẩy khó có thể giúp cô đứng dậy được.
Đúng lúc này, Lâm Thần từ bên ngoài bước vào, cậu phải đi mua mấy thứ đồ lặt vặt nên cậu không hề biết Tô Nhan đã tỉnh.
Nhìn thấy Tô Nhan đã tỉnh, cô ấy còn cố gắng ngồi dậy, Lâm Thần hoảng sợ chạy đến cầm lấy tay của Tô Nhan, không chần chừ nói:
-Chủ tịch còn rất yếu, xin đừng cử động nhiều ạ....
Tô Nhan lúc này mới nhận ra giọng nói này, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Bây giờ cô mới nhận ra là vừa nãy không phải là ảo giác.
Cảm giác xấu hổ trong lòng bốc lên, cô thân là người chức cao lại đi ôm một cậu nam sinh còn chưa đủ mười tám.
Điều này khiến lòng tự trọng của Tô Nhan bị đả kích nghiêm trọng,...
Cảm nhận Lâm Thần cầm lấy tay cô, ân cần hỏi.
Tô Nhan cảm nhận được sự ấm áp.
Cô là người có lỗi, ấy vậy mà cậu ấy lại ân cần hỏi như vậy khiến cho cô càng cảm kích Lâm Thần hơn.
Trái lại với suy nghĩ của Tô Nhan, Lâm Thần chỉ làm vậy vì cậu sợ Tô Nhan xảy ra mệnh hệ gì thì cậu không chịu trách nhiệm được.
Nhìn thấy Tô Nhan có vẻ ngoan ngoãn nghe lời cậu, Lâm Thần trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu rất sợ bản tính khó ưa của vị chủ tịch này sẽ không nghe lời của cậu.
Sau khi dìu Tô Nhan