Thích An Nhiên sau khi trở về nhà thì liền nhận được một cuộc điện thoại. Nhanh chóng thay đồ và phóng đi với một tốc độ kinh khủng, cô chửi thầm trong lòng. Cùng lúc ấy thì Thích Dạ Lan cùng với nam chủ đang đi về nhà thì nhìn thấy.
- Chị ấy đi đâu vậy ?
Trần Miên Khoa dùng cùi trỏ của mình huých nhẹ vào người Thích Lăng Vân mà hỏi. Trả lời hắn chỉ là cái lắc đầu của cậu. Bọn họ cũng bỏ qua việc đó mà tiến thẳng về nhà của Thích Lăng Vân.
*************
Tại một khu đất trống ở vùng ngoại ô, khung cảnh tan hoang, mùi máu tươi nồng nặc khiến người khác cảm thấy khó chịu. Xác người nằm rải rác, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Thích An Nhiên bước vào trong, ung dung; bình thản, quang người tản ra một loại khí chất cao ngạo, đế vương.
- Thật không ngờ ông lại dám ra tay đấy, Rak.
- Lâu không gặp, Lyu !
Xuất hiện từ trong bóng tối, người đàn ông bước ra, khuôn mặt hiền hoà, miệng nở nụ cười thân thiện. Nhưng đừng để vẻ ngoài ấy đánh lừa thị giác của các bạn. Tuy bên ngoài ông ta trông như vậy, nhưng không ai biết tận sâu trong lòng ông ta chính là một con quỷ dữ. Thích An Nhiên không bị vẻ ngoài ấy đánh lừa, lạnh lùng lên tiếng:
- Đừng trưng cái vẻ mặt giả tạo khiến người khác kinh tởm như thế !
- Hahaha, thật không ngờ mồm miệng của cô ngày càng độc nhỉ!
- Quá khen
Thích An Nhiên nhếch mép cười nhưng ánh mắt lại chẳng hề cười. Dừng lại một lúc, cô lại nói tiếp:
- Thế.... mục đích của ông là gì ?
Rak không nói gì, lặng lẽ châm điếu thuốc lá mà hút, ông ta nói:
- Không có gì, chỉ muốn đến thăm con gái của mình mà cũng không được sao?
Phải, ông ta chính là bố nuôi của cô lúc trước, xuyên không đến thế giới này giống cô. Thích An Nhiên cười khi khinh, trào phúng nói
- Sau tất cả những chuyện ông đã làm, ông còn muốn nhận ông là bố nuôi của tôi? Cái danh đó từ lâu tôi đã ghê tởm rồi. Ghê tởm cái cách mà ông đã làm với bố mẹ tôi, ghê tởm cái