“Bá gia, ban nãy tiểu nhân nhìn thấy hạ nhân của Tĩnh Đình Hầu phủ ở trước cửa.”“Bọn họ lại muốn làm gì?” Trung Bình Bá vừa nghe đến ba chữ “Tĩnh Đình Hầu”, não nhịn không được bỗng dưng đau đớn, đời này ông hối hận nhất là lúc trước não bị nước vào, cùng Tĩnh Đình Hầu phủ đính hôn, khiến hiện tại người của Tĩnh Đình Hầu phủ ba ngày hai nơi lại đến gây rắc rối. Nếu như gặp mặt được người ta, mọi người sẽ không còn trở ngại, cũng sẽ không người ngoài sáng kẻ trong tối, nhưng người của Tĩnh Đình Hầu phủ hết lần này tới lần khác không như thế, Ban Hoài không có việc gì vẫn luôn chống đối ông trên triều, đứa nhi tử kia của ông ta luôn tìm Tạ Khải Lâm gây phiền phức, thậm chí đôi khi còn động thủ đánh người, thật sự không có chút nhã nhặn nào.“Tiểu nhân không biết “Gã sai vặt đến báo mờ mịt lắc đầu: “Hắn ta ngồi xổm không xa trước cửa chính nhà chúng ta, không làm gì cả.”“Nhà này từ chủ đến tớ đều có vấn đề về thần kinh “ Trung Bình Bá tức giận nói: “Kệ bọn họ đi, chẳng lẽ bọn họ lại dám đánh vào phủ chúng ta à?”Gã sai vặt lặng lẽ nghĩ, hai năm trước không phả Tĩnh Đình Hầu mang theo một đám hạ nhân đến đập cửa nhà họ sao? Việc này sau đó còn nháo đến trước mặt bệ hạ, kết quả Tĩnh Đình Hầu có mẫu thân là Trưởng Công Chúa, Tĩnh Đình Hầu không bị bệ hạ đánh phạt chỉ răn dạy vài câu đã cho về, khiến Bá gia nhà họ tức giận mà bệnh sượng mặt nửa tháng trên giường.Trung Bình Bá xem Tĩnh Đình Hầu là một mối kỳ họa trăm năm khó gặp trong kinh thành, tùy hứng hoang đường, đến chết vẫn không biết xấu hổ, lão tử và nhi tử đều cùng một dạng, ỷ vào quan hệ hoàng gia, cả ngày trêu mèo đùa chó, nhàn tản sống qua ngày. Ông đã sống mấy chục tuổi, chưa từng thấy đôi phụ tử nào vô sỉ như thế.Cha và đệ đệ là dạng đó, nữ nhi có thể tốt đến nhường nào?Cả nhà đều là người phóng đãng!Tiểu hòa thượng tính tình ngây thơ, nhưng rất bạo lực này, thế mà là 1 cô gái?Từ thanh mai trúc mã trở thành kẻ thù, trò đùa tình ái này sẽ trói buộc cô hay anh ta?Trong lòng Trung Bình Bá đang mắng phụ tử nhà Tĩnh Đình Hầu, quản gia vội vàng chạy vào.“Bá gia, xảy ra chuyện rồi!”Nhóm phu nhân thiên kim trong kinh thành lại có chủ đề mới, đó chính là thứ tử của Trung Bình Bá đang cưỡi ngựa, không hiểu sao lại ngã xuống, một con mắt vừa đúng đập vào đá, hỏng mất. Không bị ngã gãy tay, trẹo chân, mà là mù một con mắt, ngươi nói đây là vận khí gì?Có người hiểu chuyện đột nhiên nghĩ đến, vị này bốn năm trước đã từng đính hôn với Hương Quân nhà Tĩnh Đình Hầu, về sau mặc dù hôn sự không thành, nhưng cũng coi như có duyên, không phải do Hương Quân khắc chứ? Không phải là một công tử có kỹ thuật giỏi sao, sao lại vô cớ bị ngã xuống ngựa được?Khi một người nhận định một chuyện nào đó về sau, hắn sẽ bóp méo đi sự thật, trực tiếp đưa ra một kết luận sai trái.Ví dụ như Ban Hương Quân khắc chồng.Rõ ràng hai năm trước hai nhà đã hủy hôn, Trung Bình Bá phủ cũng chuẩn bị đính hôn cho Tạ Khải Lâm một lần nữa, bây giờ Tạ Khải Lâm xảy ra chuyện, vẫn có người đem chuyện này tính lên đầu Ban Hương Quân.“Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi. “ Ban Hằng từ bên ngoài trở về, tức giận đi vài vòng trong nhà: “Những người này nói hươu nói vượn, Tạ xấu xa bị mù mắt, liên quan gì tới tỷ tỷ ta, cũng không phải tỷ ta đẩy hắn xuống. Gì mà khắc chồng, hắn đâu phải phu quân tỷ ta, đúng là không biết xấu hổ.”“Thế nhân thật ngu muội.” Ban Họa mặc váy ngắn hoa hòe, trên đầu cài cung hoa mới ra năm nay, được bọn nha hoàn ủng hộ rầm rộ đi vào viện của đệ đệ: “Bọn họ quan tâm không phải là chân tướng, mà là một đối tượng có thể bát quái, đệ vì những chuyện này mà tức giận, thật lãng phí hơi sức.”“Ta vì ai mà phải thế?” Ban Hằng đặt mông ngồi trên ghế, vẫy tay cho hạ nhân trong phòng ra ngoài, nuốt nước bọt nói: “Giấc mơ của tỷ....thành sự thật rồi.”Ban Họa ngồi kế bên hắn, một tay nâng cằm lên, thở dài nói: “Năm năm sau, đệ không còn là thế tử.”“Vậy tỷ cũng không còn là Hương Quân, “ Ban Hằng nhìn đồ trang sức trên người tỷ tỷ: “Tỷ nói, chúng ta nên làm gì bây giờ?”Hai tỷ đệ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt như nhau.“Con gái ngoan” Mặt mũi Ban Hoài đầy mồ hôi bước đến, trong tay còn bưng theo một đống lớn tranh: “Con xem trong này ai là kẻ đó?”Kẻ nào là kẻ nào, bốn người nhà họ Ban đều biết, nhưng không dám nói ra.“Đây là Hữu tướng đương triều Thạch Sùng Hải.” Ban Hoài mở tranh ra, chỉ ông cụ gầy yếu trong bức tranh nói: “ Người này xuất thân nghèo khó, đối với bệ hạ rất trung tâm, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, có phải hắn ta không?”“Không phải ông già này “ Ban Họa nhìn sơ rồi lắc đầu: “Người kia không xấu như vậy.”“Trong mơ ngay cả dáng vẻ người ta thế nào tỷ còn không nhớ được. “ Ban Hằng hiếu kỳ hỏi: “Sao tỷ biết hắn ta tuấn tú?”“Trực giác của nữ nhân, nam nhân hai người vĩnh viễn sẽ không hiểu. “ Ban Họa trừng mắt lên: “Kế tiếp.”“Đây là Tả tướng đương triều Nghiêm Huy, hay đối nghịch với bệ hạ.”“Không phải.”“Thượng Thư Lệnh Chu Bỉnh An?”“Cũng không phải.”“Binh bộ Phó Xạ?”Xem tranh hơn phân nữa, từ đầu tới đuôi Ban Họa cũng chỉ có một động tác, đó chính là lắc đầu, không ngừng mà lắc đầu.“Đây là những quan viên có thực quyền rồi “ Ban Hoài nhìn tranh ném đầy đất, trên mặt mang vẻ buồn rầu: “Tôn thất Vương gia Quận Vương đều là người nhà họ Tưởng, ắt hẳn đều không phải, còn có thể là ai đây?”Ban Họa thuận tay mở ra một bức vẽ, bên trên vẽ một nam tử trẻ tuổi, ngọc quan cẩm bào, nhìn vô cùng có phong thái.“Sai, sai” Ban Hoài đoạt tranh trong tay nàng: “Đây là bức ảnh lang quân chưa lập gia đình của phủ Thượng Thư, không