An Nhạc Công Chúa là trưởng nữ mà bệ hạ sủng ái nhất, bảy năm trước gả cho con trai trưởng họ Vương, ban đầu hai vợ chồng như keo sơn, về sau Vương Phò Mã lại lén lút ở bên ngoài nuôi tình nhân, An Nhạc Công Chúa tức giận đến dùng roi ngựa quất vào người hắn, rồi đuổi ra khỏi phủ Công Chúa.Bấy giờ chuyện huyên náo này cả thành đều biết, sau đó Vương Phò Mã bị té ngựa mà chết. Có người nói nguyên nhân cái chết của Vương Phò Mã còn nhiều nghi vấn, nhưng ai cũng không tìm thấy chứng cứ, cộng thêm về sau Vương gia suy tàn, từ đó không ai dám nhắc lại việc này, chỉ dám sau lưng vụng trộm cảm khái một câu, ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà ‘cũng không sao. Nhưng mà ai kêu Vương Phò Mã không thức thời, cưới Công Chúa cũng dám bên ngoài làm bậy, đây chính là ông cụ thắt cổ, tự tìm đường chết.Sau khi Vương Phò Mã chết, An Nhạc Công Chúa cũng không muốn tái giá, nuôi một đám đào kép ca cơ tại phủ uống rượu mua vui, còn không thì mời nhóm quý nữ cưỡi ngựa du ngoạn, được coi là biểu tượng của tiểu thư "giàu có" chốn Kinh Thành.Lần này An Nhạc Công Chúa tổ chức yến tiệc thưởng cúc, tất cả quý nữ được mời đều hãnh diện đi đến, rất nhanh trang phủ đã náo nhiệt lên.“Các ngươi nhìn thấy Ban Hương Quân chưa?”“Không thấy, có thể hôm nay nàng ta sẽ không tới.”“Vì sao?”“Nghe nói mấy ngày trước Trầm Thám Hoa đi Tĩnh Đình Hầu phủ từ hôn, cùng hôm đó Trầm Thám Hoa bị Tĩnh Đình Hầu đánh cho một trận, không ít người chứng kiến.”Nữ cảnh sát đơn thuần bảo vệ tổng giám đốc mặt lạnh, chuyện dở khóc dở cười gì đây?Một đêm kích tình, cô trả được thù, còn anh thì thành nghiện, đúng là vận mệnh trớ trêuNhóm quý nữ ngày thường nhàn rỗi vô sự, tụm lại một chỗ khó tránh khỏi sẽ bàn chuyện bát quái, Ban Họa “lại bị từ hôn” được xem là một chủ đề cuốn hút.“Nếu như ta là nàng, cũng không còn mặt mũi đi dự tiệc” Muội muội Tạ Khải Lâm là Tạ Uyển Dụ lấy khăn tay sạch lau nhè nhẹ khóe miệng, nhỏ giọng nói với đám đồng bạn bên cạnh: “Cả cái nhà hoang đường đó, ai dám kết hôn mới là xui xẻo.”Đồng bạn nàng ta Thạch Phi Tiên chính là tôn nữ của Hữu tướng đương triều, không chỉ có dáng dấp xuất trần mỹ lệ, còn là tài nữ nổi danh trong kinh thành, từng được chính miệng Thái Hậu tán dương.Thạch Phi Tiên tính tình lạnh nhạt, có thể giao tình tốt với nàng ta không nhiều, Tạ Uyển Dụ là một người trong đó. Nàng ta không thích tính cách của Ban Họa, nên nghe Tạ Uyển Dụ nhắc tên nàng ấy, khẽ cau mày nói: “Thôi, nàng ấy là một nữ nhi thế gia bị từ hôn ba lần, cũng không phải chuyện gì tốt, chúng ta đừng nói nữa.”“ Coi như chúng ta không đề cập tới, nhưng người khác cũng sẽ nói “ Tạ Uyển Dụ nhớ đến ca ca của mình, nắm chặt lấy khăn tay nói: “ Nếu không phải nàng ta khắc ca ca ta, ca ca ta làm sao lại bị mù một mắt chứ.”Triều đình dùng quan, rất ít khi dùng người mắt bị tàn tật, bây giờ ca ca hắn bị hỏng một con mắt, không chỉ có ngày sau không thể vào làm quan, ngay cả việc hôn nhân cũng phải chờ đợi. Bây giờ mỗi ngày mẫu thân đều ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, nàng ta thực sự chịu không được bầu không khí trầm muộn trong nhà, nên mới thoát ra đây hít thở không khí.Thế nhân đều thích giận chó đánh mèo, Tạ Uyển Dụ mặc kệ những lời đồn khắc kia là thật hay giả, dù sao nàng ta không thích bộ dạng càn rỡ kia của Ban Họa, phàn nàn Ban Họa một phen, tâm tình đã tốt hơn nhiều.Thạch Phi Tiên lẳng lặng nghe, không nói gì, cũng không trả lời, ngày Tạ Khải Lâm xảy ra chuyện, là vì muốn đưa nàng ta một bải thơ.Ban Họa vừa xuống xe ngựa, nhóm nha hoàn bà tử canh giữ cửa trang phủ đều nghênh đón, mặc kệ những thiên kim quý nữ ý kiến với Hương Quân này, các nàng làm nô bộc lại phải hầu hạ vị chủ tử này thật tốt. Ai bảo vị này có khuôn mặt dễ nhìn, vui tính, dụ dỗ Thái Hậu và Hoàng Thượng trong cung đều thích nàng đây?“Bái kiến Hương Quân, ngài đã tới, Công Chúa chờ ngài trong nội viện đã lâu, nô tỳ dẫn đường cho ngài.”Ban Họa rất thích người khác “chúng tinh củng nguyệt”* nàng, lập tức lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, từ trong tay nải lấy ra vài hạt trân châu, ném cho nha hoàn trước mặt nói muốn dẫn đường cho nàng: “Đi, hoa cúc nơi này của An Nhạc tỷ tỷ từ tước đến nay luôn xinh đẹp hơn chỗ khác, ta sao có thể không tới.”Chúng tinh củng nguyệt: các vì sao vây quanh mặt trăng.“Tạ Hương Quân ban thưởng. “ Nha hoàn cầm ban thưởng nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: “Ngài đi bên này, cẩn thận bậc thang dưới chân.”“Thật không có ý nghĩa “ An Nhạc Công Chúa cầm ngọc châu trong mâm, ánh mắt đảo qua các thiên kim tiểu thư ưu nhã quý khí trong viện, quay đầu nói với ma ma bên người: “ Họa Họa còn chưa tới à?”“Công Chúa, hôm nay Ban Hương Quân còn chưa tới.” Ma ma nhớ tới những lời đồn đại mấy ngày gần đây trong kinh, lại không dám biểu lộ trước mặt Công Chúa: “Thật ra trên đường.”Chủ tớ hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm nữ tử cười cười nói nói, một nữ tử thân mặc cung trang diễm lệ tay trái là một mỹ nhân, tay phải là một giai nhân, cười khanh khách đi về phía này.“Ta còn tưởng là ai làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngoại trừ nàng thì không còn ai khác. “ Nụ cười trên mặt An Nhạc Công Chúa lập tức xán lạn mấy phần, đứng dậy đi đến người vừa tới: “Thật tốt, nha đầu muội đã đến vui đùa cùng ta, đến lúc đó lại phải khiến cho các nàng trái một câu Ban Hương Quân, phải một câu Ban Hương Quân, khiến ta quên mất.”“Tỷ tỷ “ Ban Họa buông tay mỹ nhân ra, chuẩn bị cúi người hành lễ với An Nhạc Công Chúa, thì bị An Nhạc Công Chúa đưa tay đỡ lấy: “Mau dừng, nhiều người hành lễ ta như vậy, không thiếu một người là muội đâu.”“Chúng ta gần nửa tháng không gặp, nên diễn một chút.” Ban Họa và An Lạc Công Chúa dắt tay đi vào vườn, chân vừa bước vào, thì cảm thấy vô số ánh mắt rơi trên vào người nàng. Nàng đỡ trâm cài trên tóc, nhìn đám quý nữ lộ ra nụ cười xinh đẹp bức người.Các nàng đã muốn nhìn, nàng sẽ làm cho các nàng nhìn đủ.Váy hôm nay nàng mặc được dệt từ tơ tằm, ngọc bội kê huyết có tiền cũng không mua được, từ đầu đến chân không