Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
3 giây sau, Hề Điền rụt cổ lại: "Anh nói cho phép tôi quét dọn mà."
Chung Hạo hít sâu, tỉnh táo lại, đem bức ảnh bỏ vào trong ngăn kéo. Hề Điền tuy bị hắn quát, nhưng mà vẻ mặt cũng không phải đang sợ lắm, còn ló đầu lại nói: "Xin lỗi nha, tôi chỉ thấy nó trên bàn nên mới tò mò thôi. Tôi không cố ý đâu."
"Là tôi phải xin lỗi cậu." Chung Hạo cúi đầu, xoa xoa mi tâm, "Nhưng mà từ giờ cậu đừng vào đây nữa."
Hề Điền ngoan ngoãn gật đầu, ôm mấy cuốn sách đã chọn ra ngoài, sau đó mới nói thầm: "Xem thì cũng thấy ròi, sau này có vào hay không thì khác cái gì à..."
Bên trong cánh cửa, lòng Chung Hạo rối thành một nùi.
Hắn và người thanh niên trong hình đó cũng ba năm chưa gặp lại rồi.
Hắn vẫn nhớ dáng vẻ chật vật của cậu khi cầu cứu hắn, cả người ướt sũng nước mưa, mặt trắng bệch như tờ giấy. Cậu bị một vị quyền cao chức trọng vừa ý, cứ quấn chặt không rời, hết cách đành tìm hắn xin che chở.
Hai người diễn một vở kịch, bên ngoài mặt mũi hắn lạnh lùng, nhưng khi nhìn cậu khôi phục dáng vẻ nho nhã điềm đạm thì mỗi ngày hắn động lòng càng sâu.
Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ tâm ý cho đối phương thì thế gian đã mấy bận xoay vần, cậu đã cùng vị quyền cao chức trọng kia hát vang khúc ca khi hai ta về một nhà.
Rồi đến một ngày nọ, cậu thanh niên tóc đen ấy được người yêu kéo vào lòng, ánh mắt nhìn về hắn chỉ đơn giản là cảm ơn.
Hắn nuốt tất cả lời muốn nói vào trong, chỉ gật đầu, nhìn máy bay bay qua đại dương, tới một miền đất khác.
Cứ như thế, mấy năm đã qua, chút tình cảm ngày ấy thật ra đã phai nhạt rất nhiều, chỉ