By Linh
Chung Dịch giữ Hề Điền lại tầm hai tháng, hơn ba tháng trước đó, hai người đều tự nhiên mà kể hết một lượt.
Mới bắt đầu quãng thời gian ấy, Hề Điền vì mẹ nuôi qua đời nên rất suy sụp, còn công bằng mà nói thì Chung Dịch là một thằng công tử bột não phẳng, không biết làm thế nào cả, vắt óc vận dụng hết bản lĩnh toàn thân mới khiến cậu trở nên vui vẻ. Sau đó hai người liền nhằm vào Chung Hạo làm thật nhiều ngâm cứu, vô cùng ngu xuẩn mà nghĩ mãi, làm thế nào mới có thể để Chung Hạo đồng ý giữ lại đứa bé.
Chung Dịch còn vội vã cuống cuồng mà nói cho cậu biết: "Mặc dù bây giờ mới nói cho cậu thì rất không tử tế, thế nhưng cái gì ra cái đó, anh tôi đã có người trong lòng! Cái người kia rất giống cậu, nên lúc đầu tôi mới tìm cậu... Nhưng ai mà ngờ cậu lại có tình cảm không nên với anh ta, sẽ rất là bi thảm đây."
Hề Điền liền vỗ ngực một cái với Chung Hạo, bảo đảm nói: "Tiên sinh yên tâm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất sớm rồi!"
Cậu thế này sẽ giúp hắn giảm nhiều phiền phức, Chung Hạo gật gật đầu, nhìn đôi mắt cậu đen bóng giống như con cún nhỏ, rồi khẽ vuốt tóc cậu.
Trong khoảng thời gian này, Chung Hạo phải đi công tác, trước khi đi hắn cũng nói rõ tình huống với dì quản gia.
Người phụ nữ trung niên này đã làm giúp việc cho nhà hắn nhiều năm, luôn coi hắn như con ruột, mặc dù đối với chuyện con trai có thể mang bầu thì có hơi phức tạp một xíu, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của hắn.
Hắn và Hề Điền thêm bạn trên WeChat. Sau lần nói chuyện đó, khoảng cách dường như được kéo lại không ít, cậu cũng rất hoạt bát, thỉnh thoảng còn gửi cho hắn vài tấm hình.
Có lúc là đóa hoa mới nở trong vườn, có khi là ô cửa sổ thủy tinh được lau đến sáng loáng, có lúc lại là nước ô mai lạnh cậu tự pha. Lúc đầu Chung Hạo không để ý lắm, về sau thì cũng thỉnh thoảng bình luận vài câu, làm cậu nhóc càng thêm hăng hái.
Cậu rất biết cảm nhận cuộc sống, giống hệt như một cậu bé chưa lớn, xung quanh