" Đại phôi đản......" Kim Thánh đầy trìu mến nằm trong lồng ngực Thiên Hồ, giọng không muốn xa rời thì thào nói ra.
Tâm trí nàng giờ đây ngay cả nàng cũng không hiểu nổi mình, rõ ràng hai người mới chỉ gặp nhau được vỏn vẹn có chưa đến một tiếng đồng hồ, thế mà nàng đã đi dâng hiến tất cả bản thân mình cho hắn, dù cho nàng biết tên này đã có rất nhiều lão bà nhưng vẫn không nhịn kìm được xúc cảm mà cho hắn, giống như con thiêu thân cho dù biết mình sẽ chết khi lao vào bóng đèn, tuy vậy nó vẫn đâm đầu vào đó không cưỡng lại được sức hút từ nó..
" Bảo bối, sao ngươi không ngủ thêm chút, vẫn còn rất sớm mà..." Thiên Hồ kéo lại Kim Thánh vào sát mình, tay vẫn còn đang nghịch ngợm bộ ngực sữa của nàng.
" Không được, chúng ta đã làm việc này rất lâu rồi, ta lo sợ Hoài Diễm tỷ sẽ trách mắng ta, nhanh ngồi dậy đi, thân yêu..." Kim Thánh cố nén đau đớn từ hạ thân, dựng người mình yêu dậy, nàng đã là tiểu tam rồi chả nhẽ còn mặt dày giữ hắn lại bên mình mà không chú ý đến cảm thụ của người ta...
" Không sao hết, chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngươi nhìn..." Thiên Hồ phất tay giải trừ kết giới thời gian mà Hoài Diễm tạo ra lúc trước, ở trong dù hai người đã trải qua mấy tiếng nhưng bên ngoài chỉ vỏn vẹn đúng năm phút thôi.
" Các ngươi thật là yêu quái hay là gì ?? Liệu có ngày ngươi vĩnh viễn không già yếu đi mà ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà lão, lúc đó ngươi có còn cần ta nữa không ??? " Kim Thánh khuôn mặt nhỏ đầy khẩn thiết hỏi, đây là điều nàng lo sợ nhất , phụ nữ mà già yếu luôn là kẻ thù số một của các nàng.
Nàng hiện tại đã quên đi thân phận hoàng hậu đầy hư danh kia, chỉ muốn được làm một tiểu nữ nhân vĩnh viễn ở bên cạnh người đàn ông này.
" Sẽ không, bảo bối...Ngươi vẫn chưa cảm thấy mình có gì thay đổi trong người a..." Thiên Hồ yêu thương vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm những giọt mồ hôi còn đọng trên đó, do Ngự Nữ Thần Quyết tiến hoá theo từng ngày, tiêu chuẩn thấp nhất mà người phụ nữ nào là lão bà của hắn cũng sẽ nhận được một phần rất rất nhỏ hủy diệt chi lực nhưng nhiêu đó đủ khiến nàng dù trăm ngàn năm sau vẫn sở hữu vẻ đẹp như thiếu nữ đôi mươi.
" Phừng...." Kim Thánh không biết nguyên do gì mà theo bản năng thử giơ ngón trỏ của mình lên, thử tập trung hết chú ý vào đó, tức khắc một ngọn hắc hoả bùng lên trên đó, nàng muốn nó nhỏ thì nó sẽ nhỏ, muốn lớn thì sẽ lớn , chơi đùa quên cả trời đất....
" Được rồi, chúng ta cùng trở về nhà ngươi thôi nào..." Thiên Hồ ôm eo còn đang mộng bức Kim Thánh thuấn di vào cánh cổng màu vàng đã được mở từ trước, vài giây sau mở mắt ra là khung cảnh đơn sơ mà rất đỗi quen thuộc với Kim Thánh, một căn nhà nhỏ nhắn đơn sơ nằm neo đơn giữa núi rừng....
" Đây là ??....." Kim Thánh tuy có chút ngờ ngợ ra nhưng vẫn không tin vào mắt mình hỏi lại Thiên Hồ, nàng dường như ngờ ngợ ra điều gì chẳng lành.
" Là nhà của ngươi, bảo bối...Khi ngươi bị bắt đi bởi yêu quái, không ngày nào tên vua ngốc nghếch vô năng kia không tìm tới nhà phụ mẫu ngươi, cũng vì điều này mà hai người