Mùa đông ở khu vực Tây Nam, lạnh lẽo, u ám lại nhiều sương mù.
Vũ An là một cổ trấn ở phía Nam của khu vực Tây Nam này, nửa tháng nay đề mưa rơi tí ta tí tách, không khí ẩm ướt đến phát ngán, dù cho đi đến chỗ nào cũng giống như sương mù và hơi nước cuốn lấy, vô cùng không thoải mái.
Rạng sáng 3h, mưa nhỏ dầm dề cuốn theo hơi nước lạnh thấu xương vẫn lặng lẽ rơi xuống, ở cuối phố Lão vang lên phụ nữ kêu nhoáng lên vô cùng thảm thiết, thê lương, cánh cửa lớn của quán Đại Phúc đang khép hờ, ló ra khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, đang cầm cây dao thái rau rỉ sắt loang lổ, cười hềnh hệch, từng dao từng dao chặt xuống cổ và tứ chi người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất...
Khi người đàn ông rời khỏi quán nhỏ, cơn mưa trên đầu đã lớn hơn một chút, cả người hắn đầy máu tươi, từng bước cứng đờ bước đến phía dưới camera theo dõi ở góc đường, ngẩng đầu nhìn về phía camera, sau đó chậm rãi nâng tay cầm dao lên, cây dao còn dính máu cùng ít thịt vụn của người phụ nữ, kề ngay cổ của mình, chậm rãi cắt xuống...
"Tất cả bọn chúng đều phải chết... Một đứa cũng đừng hòng thoát... Hì hì... Đều phải chết!!"
- ---
Khương Điềm mấy ngày nay không ngủ, vừa dựa lưng vào cửa kính xe ngủ trong chốc lát, liền nghe được một giọng nữ cười điên cuồng đáng sợ cùng với tiếng thì thào nho nhỏ nhẹ bẫng vang lên bên tai cô, nhất thời kinh hồn tỉnh lại.
"Cô gái trẻ à, cô không sao chứ?" Một thím ngồi ở bên canh cô, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Cảm ơn thím, tôi không sao, chỉ là nằm thấy ác mộng một chút." Khương Điềm nhếch miệng cười một cái, nhưng một đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt đen thui, sắc môi trắng bệch của cô thì ai nhìn cũng không thể nghĩ là cô không có việc gì.
Thím nọ nhìn trên dưới cô một cái, sau đó hạ giọng đến gần mặt cô nói: "Con gái à, con đừng trách thím đây lắm miệng, con còn nhỏ tuổi, tốt nhất đừng bao giờ mặc quần áo đỏ tươi như thế này ra đường. Ông bà xưa cũng có nói, dễ dàng thu hút mấy thứ dơ bẩn gì đó ấy."
"Hả?" Mặt Khương Điềm cứng ngắc, rõ ràng cô đã tìm hiểu kỹ, trên Baidu nói màu đỏ là màu rất trừ tà cơ mà, sao đến nơi này liền thành thu hút mấy thứ dơ bẩn gì đó được?
Vì chuyến ra ngoài này, cô đã dốc hết vốn gốc mua cả một thân trang bị này á!
"Người trẻ tuổi tụi con lúc nào cũng như vậy, chỉ lo ăn diện cho xinh đẹp, không thèm chú ý gì cả, khi mà ăn mệt thì cũng tự bản thân mình lãnh đủ mà thôi." Gương mặt thím nọ bất đắc dĩ.
Trong lòng Khương Điềm cười khổ, nhưng cũng không có cách nào nói ra, chỉ có thể xấu hổ. lễ phép cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Đã gần cuối năm, người về quê ăn tết càng nhiều, thời tiết mưa dầm lại làm đường thêm trơn trợt, sự cố xảy ra cũng nhiều, trên đường cao tốc kẹt xe như nêm, vốn dĩ chuyến xe này của Khương Điềm nên đến Vũ An vào chạng vạng sáu giờ sáng cơ, nhưng bây giờ trời đã muốn sáng hẳn mà vẫn còn vừa dừng vừa lăn bánh chậm chạp trên đường.
Lại dừng xe trong chốc lát, đột nhiên có một đoàn xe quân cảnh pha đèn sáng rực gào thét chạy vù qua, làm cho người trên xe dồn dập ghé mắt.
"Mới sáng sớm, nhiều Xe quân cảnh như vậy là định đi đâu nhỉ?" Khương Điềm nghe thím ngồi bên cạnh lẩm bẩm nói.
"Mặc kệ đi chỗ nào, đừng đi Vũ An là được rồi. Đã gần qua năm mới, mấy ngày trước mới chết một người, giờ mà còn xảy ra chuyện gì nữa, năm nay khỏi cần ăn Tết luôn." Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng ngồi hàng ghế bên kia không kiên nhẫn nói tiếp.
"Trương Lệ, tôi van cô, làm ơn đừng bàn mấy chuyện này nữa nha, nhớ tới mà sóng lưng phát lạnh. Mẹ tôi nói người kia ban ngày còn vui vẻ ngồi quán mạt chược chơi vô cùng hưng phấn,buổi tối liền treo cổ ngay camera theo dõi của phố Lão... Quá sức tà môn rồi!" Người phụ nữ bên cạnh Trương Lệ vừa nói vừa mặt mày sợ hãi xoa xoa cánh tay.
"Cái này có gì tà môn đâu chứ? Không chừng là mắc bệnh trầm cảm này nọ thôi, hiện tại không phải đang phổ biến mấy chuyện này sao?" Vẻ mặt Trương Lệ khinh khỉnh nói, " Mấy con ma bài bạc, thiếu nợ một đống, chết thì vừa lúc không cần trả tiền!"
"Con đừng nghe cô ta nói nhảm." Khương Điềm chính sững sờ, thím ngồi bên cạnh lại đến gần tai cô nói, "Mấy cái chuyện trầm cảm này nọ toàn là giả thôi, tâm tình không tốt làm sao làm chết người được, chính là gặp quỷ thôi!"
Khương Điềm sờ sờ ngón áp út trên bàn tay phải, mím chặt khóe miệng, không hiểu đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt còn khó nhìn hơn vừa rồi.
Thím ngồi kế bên lải nhải cả buổi thấy Khương Điềm không để ý tới mình, hừ một tiếng, lại tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Dừng trong chốc lát, xe rốt cuộc cũng tiếp tục lăn bánh, chậm rãi chạy về phía trước. Lúc này Khương Điềm mới ngẩng đầu lên, đôi mắt to đờ đẫn vô thần nhìn về phía phương xa, phía chân trời đã lộ ra mặt trời rực rỡ chiếu sáng loang lổ trên bầu trời, cô nhẹ nhàng nói một câu: "Đều tại mình..."
Thím bên cạnh mải mê cùng người khác trò chuyện đến khí thế ngất trời, không ai nghe được câu thì thầm này của cô.
Nửa giờ sau, xe bus rốt cuộc đã tới trạm xe Vũ An, xe vừa mới dừng hẳn, hành khách trên xe liền lục tục nối đuôi nhau xuống xe, Khương Điềm là người cuối cùng xuống xe.
Trạm xe này vừa cũ nát vừa nhỏ hẹp, mưa dầm mấy ngày làm cho khắp nơi đều có nước bùn, Khương Điềm lấy ô từ trong ba lô ra che, nhìn cái ô xếp đỏ rực, do dự một chút, vẫn thở dài bung lên.
Cô đã ngu ngốc bò lên cái thuyền giặc Baidu, trong trong ngoài ngoài đều mặc màu đỏ thẫm, bây giờ chỉ có thể không để ý lời nhắc nhở của thím nọ, dứt khoát một đường đi vào thôi!
"Cô gái trẻ à, cô muốn đi đâu vậy? Xem xem chúng ta có cùng đường không, tiện đường có thể cùng nhau gọi một xe cho rẻ." Thím nọ lấy xong hành lý, đếm số lượng người cần gọi chung xe một chút, ánh mắt khóa chặt trên người Khương Điềm.
"Con đi phố Lão, gần lắm, không cần ngồi xe, thím cứ tìm người khác đi ạ." Khương Điềm trả lời.
"Phố Lão?" Bên cạnh, cô gái ăn mặc thời thượng Trương Lệ đột nhiên nhìn lại, quan sát trên dưới Khương Điềm một chút, "Tôi là người của phố Lão đây, chưa từng nhìn thấy cô nha, cô đi phố Lão tìm ai vậy?"
"Họ hàng." Khương Điềm tránh ánh mắt Trương Lệ, không nói thêm gì nữa, vượt qua thím nọ rồi lập tức đi xuống đường.
"Cái cô gái trẻ này, ý thức quái dị mà đầu óc cũng quái dị, mặc đồ như cái bao lì xì như vậy, còn mang theo cây dù đỏ choét nữa, không lẽ là ngại mệnh mình quá dài sao, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo!" Thím nọ chậc chậc lưỡi nói.
Trương Lệ không để ý bà ta, nhìn theo bóng dáng Khương Điềm vội vàng rời đi, suy nghĩ trong chốc lát, lại đến một bên gọi điện thoại.
- -----
Phố Lão.
Tại hiện trường