Khương Điềm có bao nhiêu nhát gan, ông trời đều biết, đừng nói là hiện tại tình trạng thi thể không rõ, cứ coi như là một khối thi thể hoàn chỉnh đi nữa, cô cũng khẳng định không dám xem một chút.
Lục Diễn nghĩ không thể quá ép cô, loại chuyện này vẫn nên tiến hành làm sao cho tốt thì thôi; đang định nhét Khương Điềm về trong xe, hắn liền nghe được Khương Điềm nói: "Tôi cũng đi."
"Anh qua kia trước đi, tôi từ từ đi qua." Khương Điềm không đợi Lục Diễn trả lời, kéo theo cái chán bị thương của cô, vẻ mặt thấy chết không sờn, bắt đầu hoạt động.
Lục Diễn nhìn cô có chút dở khóc dở cười, một bước tiến lên trực tiếp ôm ngang cô lên, Khương Điềm kinh hô một tiếng: "Lục Cảnh Quan?!"
"Chờ cô chậm rãi qua tới, trời cũng sáng rồi." Lục Diễn nhăn mặt, lạnh như băng nói, rồi ôm Khương Điềm sải bước đi đến vị trí của Mã Hầu.
Mặt Khương Điềm lại lần nữa đỏ đến thính tai, trong lòng trầm thấp thở dài một hơi, Khương Điềm, ngươi thật đúng là một gánh nặng.
Bà dì của Phù Vũ Học vừa hạ táng thì hắn trước sau qua bên này hai lần, đối với địa hình hết sức quen thuộc, cho nên lựa chọn địa điểm chôn xác là một nơi cực kỳ hoang vu, cơ hồ sẽ không có ai đi ngang qua.
Cũng bởi vì nơi này đủ hoang vu, hiện trường được bảo vệ hết sức tốt, Mã Hầu theo một chuỗi dấu chân lộn xộn, rất nhanh tìm được một hiện tường khả nghi có dấu hiệu đào bới đổ sụp rất rõ ràng, hắn thử đào một chút, hai xẻng xuống liền đào được một cái chăn bông dính máu, căn cứ theo khẩu cung của Trương Miêu Hương, lúc bọn họ chôn thi thể, đích xác là lấy một cái chăn bông bọc lại.
Mã Hầu lập tức kêu người lại đây, thật cẩn thận đào chăn bông lên, nhưng khi hắn mở chăn bông ra, liền trợn tròn mắt.
Ngay cả Lục Diễn ôm Khương Điềm lại đây, Mã Hầu cũng chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, cũng không trêu chọc, "Lục ca, anh sang đây xem."
Lục Diễn tìm khối một nơi bằng phẳng, để Khương Điềm xuống: "Tôi đi xác nhận trước, nếu có thể xem thì cô lại đến."
"Ừ." Khương Điềm nhẹ nhàng gật gật đầu, khẩn trương đưa mắt nhìn Lục Diễn đi qua, thấy hắn nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt nhất thời chìm xuống, lòng của cô cũng theo chìm theo, chẳng lẽ sự tình còn tệ hơn cô dự đoán? Một lát sau, Lục Diễn hướng cô vẫy vẫy tay, Khương Điềm chần chờ một chút, hít sâu một hơi, lấy can đảm đi qua.
Trong quá trình cô trừng mắt nhìn, ép mình không được nhắm mắt, cô sợ mình một khi nhắm mắt liền không có dũng khí mở ra lại, nhưng mà chờ cô đi qua vừa thấy, biểu tình lại cứng lại.
"Thi thể đâu?" Ngưng một lát, cô nghi hoặc nhìn về phía Lục Diễn cùng Mã Hầu.
"Không có thi thể!!" Mã Hầu táo bạo hung hăng gãi đầu rồn rột, ánh mắt hướng về phía Trương Miêu Hương đang được một nữ cảnh sát áp giải tới, phun ra một câu thô tục, trực tiếp vọt qua, "Trương Miêu Hương bà lãng phí nhiều thời gian của cảnh sát chúng tôi lắm rồi đó, định giỡn tới khi nào? Coi như tôi hiểu rồi, bà mẹ nó là tâm thần phân liệt hình thái phản xã hội đúng không?"
Mấy dân cảnh đang tay chân cầm cuốc cầm kềm cũng vội vàng nhào lại ôm lấy Mã Hầu đang sắp nổ tung: "Tiểu Mã Ca bớt giận, vì người như vậy là không đáng."
"Đúng a, Tiểu Mã Ca, lát nữa bình tĩnh lại để anh tha hồ trách cứ bà ta, cố gắng nén lại, tiền thưởng tháng này thế nào cũng tăng nha!"
"Tôi mặc kệ, lão tử hôm nay muốn cùng cái thứ chó má này đồng quy vu tận!" Cho dù vừa bị ôm vừa bị lôi kéo, Mã Hầu còn cố gắng muốn đá Trương Miêu Hương một cước.
"Tôi không lừa các người, thi thể thật sự đã chôn ở chỗ này mà!" Trương Miêu Hương co quắp trốn sau lưng nữ cảnh sát áp giải bà ta tới, thoáng nhìn cái chăn bông kia, vội vàng kích động chỉ vào chăn bông hét lên, "Các người không phải tìm ra rồi sao? Đó chính là chăn bông chúng tôi dùng để bọc thi thể a!"
"Mẹ nó, bà đến xem cho tôi, nơi đó có thi thể không!" Mã Hầu gầm hét lên.
Trương Miêu Hương bị rống đến có chút không rõ ràng, nhưng bà cũng nhìn ra Mã Hầu không phải là đang nói đùa, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, chăn bông đã bị đào lên từ cái hố sâu hơn nửa mét, mở ra để ở một bên, bà tự tay kéo nó ra ngoài rồi nhìn vào trong hố, nhưng không thấy bóng dáng của thi thể đâu.
"Không thể nào!!!" Trương Miêu Hương hoảng sợ kích động hét lên một tiếng, "Tôi rõ ràng chôn bà ta xuống đây mà!!"
Khương Điềm nhìn Trương Miêu Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, người đàn bà này tuy rằng từ đầu tới đuôi đều nói dối, nhưng xem bộ dáng bà ta bây giờ, chuyện chôn xác sẽ không dám nói dối mới đúng, nhưng cố tình thi thể lại không thấy!
"Bà ta còn sống!" Chậm một lát, Trương Miêu Hương đột nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía cảnh sát chung quanh, cuối cùng nhìn Lục Diễn nói, "Cảnh quan, nhất định là Tôn Thục Phương còn sống, hay là giả bộ chết gì đó đúng không? Khi đó chúng tôi nhất định lầm, cho rằng bà ta đã chết, trên thực tế bà ta vẫn còn sống, sao khi bị chúng tôi vùi xuống, chính bà ta tự bò ra, chúng tôi không có giết người!"
Hiện trường không ai trả lời câu nói của bà ta, Trương Miêu Hương vẫn mừng rỡ như điên, tự mình tiếp tục nói: "Quá tốt, bà ta còn sống, tôi không có tội rồi."
"Bớt con mẹ nó vô nghĩa đi, bà ta chết hay không chết thì bà đều được ngồi tù, nghĩ đẹp quá nhỉ." Mã Hầu cười lạnh một tiếng, "Xách bà ta đi, nhìn thấy liền ghê tởm!"
"Sao tôi lại phải ngồi tù, Tôn Thục Phương không chết, bà ta còn chưa chết mà!" Lúc Trương Miêu Hương bị bắt đi, còn gào rú kêu lên.
Mã Hầu nhìn hiện trường bê bối, hỏa khí vừa rồi cũng tắt ngúm, mất mát vô cùng: "Vụ án này có độc sao? Điều tra nửa ngày vốn tưởng rằng muốn xong việc rồi, kết quả giỏ trúc múc nước, chẳng được gì! Một cái thi thể còn có thể đi đến chỗ nào?"
Khương Điềm mê mang lắc đầu, Lục Diễn thì đi vòng quanh hố chôn xác, thăm dò hiện trường, không có thì giờ nói lý với Mã Hầu.
"Đừng nói bị cái bọn làm Minh Hôn trộm đi nha?" Mã Hầu vỗ vỗ ót.
"Trên hồn ấn của Tôn Thục Phương, thời gian và nguyên nhân tử vong còn chưa có hiện ra." Lục Diễn ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn