Nếu như trước đây, nhận thức trong nội tâm Khương Điềm đối với ác linh cũng không minh xác, cô từ đầu đến cuối đều cho rằng Tôn Thục Phương chết thảm là một người đáng thương, bà ấy làm hết thảy cũng chỉ vì báo thù mà thôi, những người đó nói cho cùng là hung thủ hại chết bà ấy, vì sao bà ấy không thể báo thù?
Thẳng cho đến khi Tôn Thục Phương ngay trước mặt cô rút cây súng của nữ cảnh sát ra, chậm rãi hướng đi về phía đám người đang bận rộn ở xa xa, trong ý thức hỗn độn đột nhiên loé sáng một ngọn đèn, để cô nhìn thấy rõ hai chữ ác linh này vốn là máu tươi tràn trề, không có nhân tính.
Cơ hồ không có chút gì do dự, Khương Điềm leo đến trên ghế điều khiển, khởi động xe, mở đèn, dùng sức ấn kèn vang lên.
Trong thôn trấn vào đêm vốn dĩ phá lệ im lặng, một tiếng còi này nhất thời vang vọng khắp bầu trời.
Thời gian Tôn Thục Phương ngày ấy tìm được đường sống trong chỗ chết là lúc gần hừng đông, nếu Trương Miêu Hương không nói sai, như vậy Tôn Thục Phương lúc đó đầu vẫn đang bị thương, tương đối dễ khiến cho người khác chú ý, Lục Diễn nghĩ, nói không chừng có người gặp qua bà ta, cho nên cùng Mã Hầu đi đến một thôn không xa để thăm hỏi điều tra.
Thôn trưởng mang hắn qua từng nhà để hỏi, đều không ai khoảng hừng sáng ngày mười có từng gặp một người phụ nữ trung niên cao ráo đầu bị thương cả.
"Lãnh đạo, ngay phía trước có một hộ mở tiệm tạp hoá còn chưa hỏi, nếu hắn cũng chưa từng thấy, vậy phiền ngài vất vả một chuyến, đi thôn khác hỏi thử một chút vậy." Thôn trưởng bất đắc dĩ nói.
Lục Diễn đang định nói hai câu khách sáo, liền nghe được một âm thanh réo rắt.
"Ối cái đờ mờ, Tiểu Điềm đang chơi cái kèn trên xe của anh hả?" Mã Hầu biết, hồn ấn ít nhất có thể ngăn chặn ác linh được ba ngày, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có gì hung hiểm xảy ra.
"Cậu theo thôn trưởng tiếp tục đi hỏi, tôi trở về xem sao." Lục Diễn nhíu chặt mày, bảo Mã Hầu một câu, sau liền vội vàng chạy trở về.
"Chắc là vụ án có tiến triển, ngại quá, chúng ta là hình cảnh trinh sát, phản ứng tất nhiên phải nhanh, liên lạc nhau có đôi khi hơi đặc biệt chút." Mã Hầu cùng thôn trưởng cười ha hả.
Thôn trưởng vội vàng khoát tay nói: "Này có cái gì xin lỗi chứ, tôi cũng là phối hợp với lãnh đạo thị cục làm việc thôi..."
Tôn Thục Phương đứng trong vòm sáng mạnh, có chút cương ngạnh quay đầu nhìn về phía Khương Điềm, Khương Điềm lúc này đây không e ngại, ánh mắt kiên định nhìn thẳng lại, sau đó một cước đạp chân ga, lập tức nhằm về phía Tôn Thục Phương.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn lên, đám cảnh sát đang bận rộn ở xa xa quơ quơ đèn huỳnh quang cùng dùi cui trong tay, kinh hô liên tục, vẫy vẫy tay về phía Khương Điềm, ý bảo cô dừng xe.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, vốn muốn lái xe lên vòng qua Tôn Thục Phương, quẹo thật gắt, chắn ngang bà ta cùng đám người kia, Tôn Thục Phương nhìn Khương Điềm tức giận nhe răng, sau đó liền muốn vượt qua chiếc xe, tiếp tục đi về hướng đám người, nhưng mỗi đi bà ta đi một bước, Khương Điềm liền lái xe nhích đến một điểm, ngăn bà lại.
"Khương Điềm!! Mày nhất định phải chống đối tao sao?" Trước mắt là ánh mắt oán độc nhìn chăm chú của Tôn Thục Phương, bên tai là tiếng bà ta tức giận rít gào.
Khương Điềm nhìn thoáng qua hồn ấn trong tay, lập tức trong đầu nghĩ tới rất nhiều, sau đó lại hồi đáp bà: "Con đã đồng ý với Lục Cảnh Quan, sẽ không để dì đi hại người, thu tay lại đi dì Thục Phương, con đã nói sẽ giúp dì tìm được hung phạm cùng chân tướng, sẽ nhất định giúp dì tìm đến cùng."
"Đáng chết!!!" Tôn Thục Phương cuồng loạn hét ầm lên, sau đó giơ súng nhắm ngay trán Trương Miêu Hương, "Tìm hung phạm cái gì! Tìm chân tướng cái gì! Con ả này chính là hung thủ giết chết tao!"
Tâm Khương Điềm đột nhiên rơi xuống một chút, cô khàn cả giọng hô một câu: "Đừng!"
Thời gian giống như trong nháy mắt bị kéo dài vô hạn, cô thậm chí có thể nhìn thấy động tác thong thả bóp cò súng của Tôn Thục Phương, trong bóng đêm giống như có vô số bàn tay thò ra, nắm lấy lục phủ ngũ tạng của Khương Điềm, một ít hình ảnh trong ký ức hồi lâu bỗng nhiên hiện ra.
Người phụ nữ mặc đầm trắng xinh đẹp thanh tú, hướng về phía cô nhẹ nhàng cười, theo sau cắm dao găm vào trong ngực mình.
Khương Điềm run rẩy, nước mắt tràn mi tuôn rơi, lúc này, sắc trời đột nhiên lập tức tối sầm xuống, động tác Tôn Thục Phương đang muốn bóp cò súng như bị đóng băng lại, cứng đơ bất động.
Khương Điềm nhanh chóng phục hồi tinh thần, lại thử đẩy cửa xe một chút, lúc này rất dễ dàng mở ra.
Cô nghiêng ngả lảo đảo lao xuống xe, chung quanh tối đen, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có bóng người lay động.
Tử Thần... Là tử thần đến sao?
Khương Điềm theo bản năng sờ soạng nhẫn trên ngón tay mình một chút.
"Thả ta ra! A! Thả ta ra!"
Tôn Thục Phương phẫn nộ lại điên cuồng kêu to, Khương Điềm xuyên qua thân người cứng đờ của Trương Miêu Hương, nhìn thấy vong linh của Tôn Thục Phương đang bị vây kín lại trong một không gian bóng đêm vô hình.
Bà ta đã hoàn toàn khác với hình ảnh mà ban đầu Khương Điềm nhìn thấy, không còn thê lương như vậy nữa, cả người đều cháy đỏ lên như máu, nhất là ánh mắt, ngoài sát khí chính là lệ khí, nếu không phải trên người bà vẫn đầy những vết rách thật nhỏ như trước đây, cô thậm chí cũng không dám nhận ra.
Nếu quả như thật sự là tử thần đến, nhìn thấy dì Thục Phương điên cuồng như vậy, cho nên sẽ thanh lý bà rồi rời đi?
"Thả dì ra, sau đó thì sao?" Khương Điềm trầm mặc một lát, không còn cầu xin, "Nhìn dì lại tiếp tục giết người? Sau đó sẽ nhìn dì bị Tử Thần thanh lý luôn?"
"Chỉ cần có thể báo thù, cái gì tao cũng không để ý! Tử Thần muốn giết cứ giết!" Dừng lại một chút, Tôn Thục Phương đột nhiên nở nụ cười, "Nữu Nữu, nhân gian quá đau khổ, dì một đời ôn hoà đối tốt với người ta, chưa bao giờ gây gổ kiếm chuyện với ai, sao người ta có thể đối xử với dì như vậy chứ? Nếu thế gian chính là vậy, dì ở đây một lần là đủ rồi, về sau cũng không muốn đến đây nữa, dì không sợ Tử Thần thanh lý, chỉ sợ báo không được thù!"
"Kẻ thù? Kẻ thù của dì không phải là người giết chết dì sao?" Khương Điềm nói chuyện, cầm hồn ấn ra cho bà ta xem, "Dì xem cho rõ đi, hiện tại trên hồn ấn của dì còn chưa xuất hiện nguyên nhân cùng thời