Đại khái là sáng sớm ngày 10 tháng 12, khoảng sáu giờ, trời còn mờ tối, trong thôn đại đa số mọi người đều còn đang nằm trong ổ chăn, lão Trương mở ra tiệm tạp hoá đứng lên đổi than, mở cửa chuẩn bị ném than viên ra ngoài đường cái, liền nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm chỗ vòi nước rửa mặt trước cửa nhà hắn vòi để rửa mặt.
"Người phụ nữ đó rất dơ bẩn, trên ngoài toàn là đất, trên đầu trên người đều có máu, tôi hỏi bà ta làm sao, bà ta nói trời tối quá, đi trên đường không chú ý nên bị té ngã lăn quay, đập đầu xuống đất chảy máu." Lão Trương vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Lục Diễn, "Mấy chỗ nông thôn này cũng chúng tôi, đường sá vốn không được tốt lắm, rất nhiều chỗ gồ ghề, còn có đá sắc nhọn, mấy đứa nhỏ trong thôn có khi nghịch ngợm cũng ngã rách tay trầy chân hoài, tôi thấy bà ta có chút quen mặt, phỏng chừng cũng là người gần chỗ chúng tôi, nên không hoài nghi, bà ta rửa mặt xong, cảm ơn tôi rồi rời đi liền."
"Là người phụ nữ này sao?" Lục Diễn lật hình của Tôn Thục Phương trong di động ra đối chiếu.
"Là bà ấy!" Lão Trương nhìn kỹ một chút, "Có hơi béo hơn trong ảnh chụp này một chút."
"Ngài còn nhớ rõ, lúc bà ta rời đi, là đi về hướng nào không?" Lục Diễn thu lại di động rồi tiếp tục hỏi.
Lão Trương không chút do dự chỉ hướng đường cái nông thôn bên trái, "Đi đường kia đó."
"Đường kia?" Lục Diễn nhìn theo tay hắn chỉ, bên kia cũng không phải là hướng về cổ trấn Vũ An, Tôn Thục Phương tìm được đường sống trong chỗ chết không quay về Vũ An báo cảnh sát, còn không thèm đề cập tới chuyện mình bị người tập kích thậm chí bị chôn đi, vì sao chứ?
Sau một lát hắn lấy một tờ danh thiếp ra, "Trên này có phương thức liên lạc của tổ điều tra chúng tôi, nếu sau này ngài nhớ được điểm nào khác, xin trực tiếp liên hệ chúng tôi."
"À, được!" Lão Trương chùi chùi tay vào trên người, nhận lấy danh thiếp Lục Diễn đưa tới.
Lục Diễn gật đầu cảm tạ xong, lập tức đi về hướng Khương Điềm đang ngồi xổm nhìn chăm chú Tôn Thục Phương trên xe, hắn lôi gáy áo sau của cô một cái, kéo cô đứng thẳng lên: "Đầu gối hết đau?"
"Hình như hết đau rồi." Sắc mặt Khương Điềm vẫn có chút trắng bệch như trước, trên gương mặt còn đong đầy nước mắt.
Lục Diễn nhìn, trong đầu dần hiện ra lời oán giận mới vừa rồi cô nói với Tôn Thục Phương.
"Mẹ con đã ra đi ngay trước mặt con."
"Con không có cách nào đối mặt với sự kiện kia."
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy vẫn chưa thoát ra được khỏi sự kiện kia...
"Lục Cảnh Quan, vị đại thúc kia nói gì vậy?" Khương Điềm thấy sắc mặt Lục Diễn Lục Diễn không phải quá tốt, còn tưởng rằng manh mối xảy ra vấn đề, thật cẩn thận hỏi.
Tôn Thục Phương ngồi trên xe cũng nhìn hắn, một bộ rất muốn biết.
Lục Diễn lạnh mặt, dùng sức đóng cửa xe lại, dẫn theo Khương Điềm, nhét cô một lần nữa vào trong xe.
"Trước khi tra được hung phạm, đừng nói manh mối của vụ án ở trước mặt ác linh. Phương thức suy nghĩ của ác linh rất quỷ dị và hung tàn, cho dù manh mối chỉ mới là một lời đồn đãi bâng quơ thôi, nhưng bọn họ đều sẽ thà giết lầm còn hơn bỏ sót." Lục Diễn nói xong liền chuyển đề tài, "Tôi xem miệng vết thương chút."
"Không...", dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Diễn, bị Khương Điềm nuốt trở vào, cô nghe lời cuộn lên ống quần.
Cái quần này là buổi sáng Lục Diễn không biết từ chỗ nào mua cho cô, quần thể dục nam rộng thùng thình còn nhung nhung mềm mại...
Khương Điềm vốn cho rằng cũng không đau, miệng vết thương khẳng định không có việc gì, nhưng vạn vạn không ngờ đến, sau khi vén lên liền nhìn thấy màn vải thưa lại có máu rỉ ra, cô ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lục Diễn, sau đó xấu hổ cười cười, "Có thể là vừa rồi từ ghế sau leo lên ghế điều khiển, cọ phải chỗ nào."
Lục Diễn không nói chuyện, Khương Điềm cảm thấy không khí hơi xấu hổ, lại thì thào nói một câu: "Ghế ngồi xe việt dã quá cứng..."
"À, vậy là do xe của tôi động tay trước?" Lục Diễn mặt không chút thay đổi nói.
Khương Điềm mím chặt miệng, Lục Diễn xả ống quần cô xoẹt xuống một cái như trút giận, xoay người rời đi.
"Hờ, còn chưa nói cho mình là nhân chứng nói cái gì mà..." Thanh âm Khương Điềm càng lúc càng nhỏ, cho dù có đứng trước mặt cô đều không nghe được rõ đang cái gì.
Sau một lát, một người phụ nữ mặc blouse trắng mang kính mắt viền vàng, vội vội vàng vàng mang theo hòm thuốc đi tới.
"Cái tên Lục Diễn quái thai đáng chết, xem pháp y chúng ta là cái gì chứ? Lão nương vừa phải giúp làm nghiêm chứng thi thể, còn phải giúp chăm sóc người sống, Chu Bái Bì(*) còn giống người hơn hắn!"
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy laođộng. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
Khương Điềm: "..."
Chị gái nhỏ của tổ Pháp y, tỷ Cố Tư, là người của đội điều tra án giết người đặc biệt, hai ngày nay đều bận rộn giải phẫu hai thi thể của vợ chồng Lý Vũ, buổi chiều mới vừa đến đây, cũng là lần đầu tiên đối mặt với Khương Điềm.
"Ơ, rất ngoan ngoãn dễ thương nha? Không phải là nàng dâu nuôi từ bé của Lục Diễn chứ?" Cố Tư nhìn thấy Khương Điềm giống như con thỏ nhỏ, cơn tức giận cũng hạ xuống nhiều, đặt đồ vật xuống bên cạnh, "Vén quần lên đi."
Khương Điềm không dám nói nhiều chọc người nghe phiền, liền nghe lời vén ống quần lên.
"Xời, chỉ có một chút vết thương, cái ông thần Lục Diễn kia gấp cái gì chứ?" Nhìn nhìn đầu gối Khương Điềm, Cố Tư liền lập tức quay đầu nói xấu, " Tính chơi trò cẩu huyết chuyện bé xé ra to sao chứ ông tổ trưởng này?"
"Ngại quá, gây thêm phiền toái cho chị." Khương Điềm thấp giọng nói.
"Đừng sợ, đừng sợ, chị gái không nói em." Cố Tư cười nói, "Em chưa biết thôi, cái tên Lục Diễn kia căn bản chính là quỷ máu lạnh, năm trước Mã Hầu lúc thi hành nhiệm vụ bị nghi phạm chém một đao, Lục tổ trưởng một câu đau lòng cũng không có, còn mắng Mã Hầu đến cẩu huyết lâm đầu, loại tình huống như em đây là lần đầu tiên đó."
"Vì sao?" Nói thật, cho tới bây giờ, ấn tượng của Khương Điềm đối với Lục Diễn vốn vẫn rất tốt.
"Lục Diễn cảm thấy vô năng chính là tội." Cố Tư chậc chậc lắc đầu, "Bị nghi phạm chém bị thương, không phải là do mình vô năng sao?!"
Trong lòng Khương Điềm rơi lộp bộp hai tiếng, hoá ra Lục Cảnh Quan còn có quan điểm như vậy a... Khó trách ánh mắt anh ấy luôn luôn phức tạp nhìn mình...
"Có thể là Lục Cảnh Quan muốn làm vậy để ghi nhớ trong lòng mình, anh ấy xem ra