Tần Tuyền lúc còn nhỏ có qua một đoạn thời gian ăn không no mặc không ấm. Vì có thể ăn no bụng, hắn từng đi lục bãi rác, từng đi ăn trộm, cướp đồ ăn vặt của mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hon mình, hắn liều mạng cũng muốn sống sót, khi trời đông bắt đầu giá rét, Tần Tuyền đói khổ lạnh lẽo, té xỉu trên đường cái, sau đó được người qua đường đưa đến trung tâm cứu trợ trẻ em.
Ngày thứ hai sau khi đến trung tâm cứu trợ là lễ Giáng Sinh, những người hảo tâm lại tổ chức một đợt quyên góp cho trung tâm, mọi người đều ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, mang các loại áo bông, đồ ăn vặt và cả dụng cụ học tập đến cứu trợ. Tất cả trẻ em trong trung tâm đều rất vui, trừ Tần Tuyền.
Cho đến nay hắn vẫn chưa bao giờ quên được nỗi khuất nhục của ngày đó, những ánh mắt thương hại kia bao nhiêu năm rồi cũng cứ như ác mộng bám theo hắn từ đầu đến cuối.
Khắc sâu nhất trong ký ức của hắn, là một người phụ nữ mang theo con trai đến. Người phụ nữ này nghe nói hắn cùng một tuổi với con trai mình, liền lôi cái đống quần áo cũ mà con trai bà ta mặc không vừa hoặc không mặc nữa nhét vào trong lòng hắn, còn ngồi tấm tắc lấy ra từng cái, bảo cái này hiệu gì, đắt tiền ra sao, con trai bà ta mới mặc mấy lần, đắc chí đến không chịu được... Mà con trai của bà ta lại mặc một bộ vest nhỏ mới tinh vừa thấy liền biết giá cả sang quý, trước sau vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn hắn.
Nhận xong quần áo cũ, sách giáo khoa cũ, vài món đồ chơi cũ xong, một dì của trung tâm cứu trợ đứng lên bảo Tần Tuyền cùng tất cả đám nhóc sắp hàng chỉnh tề, cung kính cùng cúi đầu nói một ít lời cảm ơn với những người đó, Tần Tuyền phải vô cùng nhẫn nại mới không nôn mửa ra.
Từ đó về sau, Tần Tuyền đối với những người cao cao tại thượng kia đều chán ghét theo bản năng. Hầu hết thời điểm hắn đều là không vui, chỉ có khi nhìn thấy người gặp xui xẻo, tim của hắn trong liền thống khoái cực kỳ.
Chiếc xe mà Lục Diễn lái hắn cũng biết, là xe đắt tiền! Hiệu quần áo mà Lục Diễn mặc hắn cũng biết, là một nhãn hiệu nổi danh xa xỉ phẩm! Một người cảnh sát thì làm như thế nào có thể mua được những thứ này? Tên này nhất định là một phú nhị đại, chính là cái loại công tử bột phế vật bản thân thì vô dụng, toàn dựa vào trong nhà kia.
Từ gặp mặt đến bây giờ, mặc kệ tên đó đang nói cái gì, làm cái gì, giơ tay nhấc chân, ánh mắt đều cứ cao cao tại thượng như vậy, trong lòng Tần Tuyền chán ghét không thôi, nghĩ mình nhất định phải xé đi lớp ngụy trang của tên công tử bột này, còn phải giở trò khiêu khích trắng trợn mà mình trước nay vẫn dùng rất quen tay.
Không có người đàn ông nào, sẽ không phản ứng chút nào với sự khiêu khích, hắn nhìn thẳng vào đồng tử tối đen của Lục Diễn, mong chờ hắn Lục Diễn giận, chờ Lục Diễn tiến lên nắm cổ áo mình, tức giận cảnh cáo...
Đều là người phàm, Lục Diễn sao có thể không giống như bình thường được chứ?
Ngay tại lúc hắn ta đang chờ mong đến đỉnh điểm, Lục Diễn không hề gợn sóng dời ánh mắt đi: "Cố Tư đâu? Bảo cô ấy kiếm thêm tìm vài người lại đây, trong trong ngoài ngoài kiểm nghiệm cho kỹ căn nhà này, ngoài ra thì điện thoại cho các đông sự ở trấn Lâm Thủy, nhờ họ phái người đến đây hỗ trợ chúng ta điều tra."
"Chuyện đó còn chờ Lục ca phân phó sao? Bên trấn Lâm Thủy Trấn đã gần sắp xếp xong xuôi, Cố Tư cũng đang trên đường đến, trong vòng mười phút có thể tới nơi rồi." Mã Hầu kề sát vào Lục Diễn nói chuyện, nhỏ giọng nói, "Cô ấy còn nói, anh dám ép cô ấy làm việc liên tục ba ngày, chờ cô ấy tới nơi, sẽ phân xác anh ra trước."
"Mấy lời này cô ta nói 800 lần rồi, tôi vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, rất tiếc." Lục Diễn nhìn thoáng qua hai người phụ nữ đang ỉ ôi khóc lóc không dứt, "Tiếp theo thì thẩm vấn theo trình tự, tách người của gia đình này riêng ra, phòng ngừa bọn họ nghe được lời khai của nhau hoặc trao đổi với nhau trong lúc lấy lời khai."
"Dạ rõ!" Mã Hầu nói xong, trực tiếp tiếp đón người, tách hai người phụ nũ đang kêu trời trách đất ra rồi dẫn đi.
"Ê!" Thấy Lục Diễn không thèm phản ứng chút nào với lời khiêu khích của mình, thậm chí còn cùng người bên cạnh đùa giỡn trò chuyện, Tần Tuyền vừa khó hiểu vừa phẫn nộ, hướng về phía Lục Diễn, hô to một tiếng.
Có đội cảnh sát đến, Khương Điềm cũng dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy có chút khát nước, cô lấy bình nước từ trong ba lô ra, vừa mới đổ ra một tách, Tần Tuyền rống một tiếng lớn như vậy, cô liền run tay, tách nước hất ra ngoài hết một nửa.
"Vừa rồi người ta lấy búa ra đập tôi, cô vẫn bình chân như vại, bây giờ hắn mới la lên một tiếng mà cô đã run thành như vậy rồi?" Lục Diễn nhìn Khương Điềm, thần sắc hết sức phức tạp.
"Lúc ấy sợ choáng váng hết, tôi mới không phản ứng kịp." Khương Điềm thật quẫn bách cực, mặt lại đỏ ửng lên.
Lục Diễn thở ra một hơi thật dài, cô cứ đáng yêu như thế, hắn sao có thể yên tâm để cô đi làm Người Chấp Pháp trực thuộc khu vực khác được?
Cứ nhìn thái độ chân chó của Mã Hầu kia mà xem, mới biết người ta có hai ngày, cũng bắt đầu xù lông lên như bảo hộ con rồi...
"Về lại trên xe nghỉ ngơi đi, có gì cần tôi sẽ gọi cô." Lục Diễn quay đầu qua một bên, nhìn Khương Điềm phất phất tay.
"Được." Khương Điềm có chút uể oải đi ra ngoài, chắc là mình đại khái vẫn quá ngu xuẩn, thấy thái độ Lục Cảnh Quan ghét bỏ không...
Tần Tuyền đã hoàn toàn nóng nảy: "Mấy người đến tra án hay là đến nói chuyện yêu đương? Điếc sao? Không nghe được tôi nói chuyện sao?"
"Vị nghi phạm này, anh đây là muốn khai quá trình gây án sao?" Lục Diễn vẫn lạnh lùng như bình thường.
Tần Tuyền ngẩn ra, há miệng lại không biết trả lời vấn đề của hắn như thế nào, phản ứng một lát, hắn vội vàng xao động đáp: "Tôi không có giết người, không có gây án, lấy đâu ra quá trình giao án mà khai chứ!"
"Vậy thôi, một khi đã như vậy, anh có nói cái gì với tôi cũng không quan trọng, tôi cũng không cần thiết phải nghe." Lục Diễn nói xong xoay người muốn đi.
Tần Tuyền thấy Lục Diễn không màn để ý đến mình, trong lòng giống như có trăm ngàn con kiến gặm cắn, thấy Lục Diễn định đi, hắn có chút cuồng loạn hô to: "Cảnh quan, các người không tìm thấy chứng cớ, cũng không tìm thấy Tôn Thục Phương, nhiều lắm chỉ có thể giữ tôi 48 giờ, sau đó tôi sẽ tìm luật sư kiện các người!"
"Lục Diễn của tổ điều tra án giết người đặc biệt, cục trinh sát hình sự thành phố Thanh Dương." Lục Diễn chậm rãi báo rõ lý lịch từng câu từng từ, "Tần tiên sinh, đừng kiện lầm người."
Cuồng loạn trong mắt Tần Tuyền lập tức bị đánh tan thành năm bảy mảnh, hắn nhìn theo bóng dáng cao lớn thẳng thắn của Lục Diễn, gắt gao cắn răng, tao sẽ không để cho mày dễ chịu, nhất định sẽ không để cho mày dễ chịu!
"Hoắc, người may mắn này tính tình cũng rất táo bạo nga!" Mã Hầu sắp xếp xong người nhà của Tần Tuyền, lại đây liền nghe được giọng Tần Tuyền la hét muốn tìm luật sư kiện bọn họ.
Lục Diễn lấy từ trong túi ra một gói