Lục Diễn không nghĩ đến Cố Tư ngay lúc này lại nhắc tới chuyện năm năm trước.
Giống như ký ức bị phong ấn đột nhiên gõ ra một cái khe, ánh sáng rực rỡ, nhưng Lục Diễn thật lâu mới dám xem một lần toàn bộ ký ức đang dũng mãnh hiện ra.
Trên thực tế, hai ngày nay cùng Khương Điềm ở chung một chỗ, Lục Diễn thời thời khắc khắc đều phảng phất như đang trong Luyện Ngục.
Khương Điềm cẩn thận, Khương Điềm hoảng loạn, đều giống như mũi nhọn đâm vào trong lòng Lục Diễn, hắn không thể tìm được một chút xíu nào giống với bóng dáng khi trước trên người cô. Khương Điềm tươi đẹp sáng sủa của ngày xưa thật sự chỉ như ảo giác trong trí nhớ của mình, Lục Diễn nổi điên muốn biết, năm năm này cô đến cùng đã trải qua những chuyện gì, vì sao lại quên mất hắn rồi.
Ngay khi Lục Diễn đi đến trước xe, Khương Điềm đang ngồi ở trong xe ngẩn người như nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, liều mạng chạy về phía nhà Tần Tuyền.
"Khương Điềm!" Lục Diễn hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Mã Hầu trước khi vào phòng thẩm vấn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị tức chết, quả nhiên chưa đến năm phút đồng hồ, Mã Hầu liền bị Tần Tuyền chọc cho tức giận đến mức muốn ném cái thẻ ngành cảnh quan xuống đất, bộ dáng như ông chú hung hăng muốn nhào lên cho thằng cháu khốn nạn một trận.
Đúng lúc này, Khương Điềm sốt ruột gấp rút xông vào, cô thậm chí không còn tâm trí cùng Mã Hầu chào hỏi, chạy thẳng đến bàn trà.
"Tiểu Điềm, cô rớt đồ?" Mã Hầu vẻ mặt hoang mang.
Vừa rồi khi Tần Tuyền tập kích bọn họ, không biết làm thế nào đem mà mấy thứ đặt trên bàn trà đều bị rối loạn, Khương Điềm sốt ruột tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng lôi được một cái khoá trường mệnh nho nhỏ dưới một đống mứt quả ra.
"Khương Điềm, làm sao vậy?" Lục Diễn chạy theo vào, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Tôi biết cái này." Khương Điềm nhìn cái khoá trường mệnh, thì thào nỉ non một tiếng, sau đó cầm cái khoá trường mệnh kia lên, vành mắt đỏ ửng bước đi đến phía Tần Tuyền, "Cái khoá trường mệnh này, là của con trai của dì Thục Phương. Sau khi con trai của dì bị bắt cóc, cái khoá trường mệnh này dì ấy càng không rời thân, vì sao lại ở chỗ của anh?"
"Em gái nhỏ à, khoá trường mệnh không phải cái nào cũng như cái nấy sao? Đây là của con gái tôi, không được sao?" Tần Tuyền không kiên nhẫn trả lời.
"Gạt người!" Khương Điềm thấp nói một tiếng.
Tần Tuyền cười lạnh một tiếng: "Dù cho có cùng một loại khoá trường mệnh đi nữa, thì như thế nào? Chỉ có mỗi Tôn Thục Phương được mua loại khoá trường mệnh này a?"
"Khoá trường mệnh khác thì trên đó sẽ không có tên con trai của dì Thục Phương." Khương Điềm oán giận xoay mặt sau của khoá trường mệnh qua trước mặt Tần Tuyền, "đây, Dương Kiệt."
Nụ cười trên mặt Tần Tuyền từ từ cứng lại rồi rớt mất, lúc ấy khi Tôn Thục Phương đem cái vòng cổ này cho hắn, hắn căn bản không để ý lắm, sau khi mang về nhà cũng vứt đi chỗ nào rồi mà mình không biết, không nghĩ đến cái con cảnh sát thối này lại biết Tôn Thục Phương, còn từng nhìn thấy thứ giẻ rách này.
"Dì Thục Phương từng nói, chờ đến khi dì ấy tìm được con trai mình về, liền đem cái khoá trường mệnh này trả cho hắn..." Khương Điềm nắm chặt khoá trường mệnh trong tay, thanh âm có hơi có chút run rẩy, hai mắt đỏ bừng khó có thể tin nhìn Tần Tuyền, "Ngươi là Dương Kiệt?"
"Cô gấp cái gì chứ? Không phải mới vừa nhổ tóc của tôi đi làm giám định DNA sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả, chúng ta để lại một điểm hồi hộp không tốt sao?" Tần Tuyền nhìn Khương Điềm, cười đắc ý nói.
"Anh rất đắc ý?" Ánh mắt Khương Điềm đột nhiên nghiêm túc.
Nụ cười của Tần Tuyền lại cứng một chút, con cảnh sát thối thoạt nhìn rất dễ bắt nạt này đột nhiên thay đổi ánh mắt, làm cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu.
"Nói thực ra, thấy các người mất công làm việc rồi lại mất việc, tôi thật sự rất đắc ý." Tần Tuyền khiêu khích nói.
Khương Điềm nhìn hắn, ánh mắt càn rỡ của người đàn ông này quả thực rõ ràng nói cho cô biết, tao giết người đó, bọn mày có thể làm gì được tao đây? Một nhọn lửa nhất thời bùng lên trong lòng, cô đi về phía trước một bước, "Anh xem giày của tôi có đẹp mắt không?"
Tần Tuyền sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua giày Khương Điềm.
"Một đôi giày dỏm..." Tần Tuyền sau khi xác nhận đôi giày kia không phải cái hàng hiệu gì, lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nhưng mà hắn nói còn chưa kịp nói xong, Khương Điềm đột nhiên nhấc chân hung hăng dẫm lên trên lưng của hắn, Tần Tuyền nhất thời thê lương kêu thảm thiết một tiếng, "A!"
"Chỉ cần là chuyện đã từng làm, thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Chớ vội đắc ý, chúng ta rất nhanh chóng sẽ bắt được anh." Giọng điệu của Khương Điềm không nhẹ không nặng nhưng lại kiên định vô cùng.
Thái dương Tần Tuyền tuôn ra gân xanh, hung thần ác sát trừng Khương Điềm: "Con nhỏ chết tiệt kia!!!"
Trước khi hắn phát tác, Khương Điềm đã lui về phía sau vài bước, cách Tần Tuyền một khoảng cách an toàn, Tần Tuyền một cước đá ra, cũng không thể nào với tới Khương Điềm.
"Chân anh quá ngắn!" Khương Điềm hừ một tiếng.
Tần Tuyền tức đến cả người phát run: "Đám cảnh sát chúng mày, dám nhiều lần có ý định thương tổn tao, ta tao định sẽ kiện chúng mày!"
"Tần tiên sinh hiểu lầm rồi, đầu tiên, tôi không phải là cảnh sát." Khương Điềm lắc đầu, "Tiếp theo, vừa rồi gọi là không cẩn thận đạp phải chân của anh, không gọi là ý định thương tổn, anh dùng xẻng đánh người, đó mới gọi là có ý định thương tổn."
Mã Hầu đứng ở một bên nhìn đến bối rối, kéo ống tay áo Lục Diễn, "Lục ca, anh xem giúp em một chút, cái cô gái kia là Khương Điềm sao?"
Lục Diễn nhìn Khương Điềm, trong đôi mắt đầy những điểm sáng lóng lánh, hắn không trả lời Mã Hầu, tiến lên kéo tay Khương Điềm tay, sải bước đi ra.
"Hả?" Mã Hầu càng thêm bối rối.
"Khó trách xã hội bây giờ lại loạn như vậy, đám cảnh sát chúng mày đi tra án còn mang theo bạn gái đến để nói chuyện yêu đương, xã hội không loạn mới là lạ, vừa rồi tao đã cảm thấy kỳ quái, con bé kia nhiều lắm là học sinh cấp 3 đi? Quả nhiên là đồ cầm thú!" Tần Tuyền ngoan độc nói.
"Đừng thả rắm chó a, Khương Điềm là cố vấn đặc biệt phụ trách án kiện điều tra vụ tử vong ly kỳ của Tôn Thục Phương, không có văn hóa thì câm miệng, mở miệng dễ bị lộ chỉ số thông minh lắm." Mã Hầu trợn trắng mắt, chuẩn bị cùng ra ngoài xem tình huống. Cái tên Lục Diễn ma quỷ này thích nhất là nói chuyện quy củ, Khương Điềm vừa rồi lại mạc danh kỳ diệu thao tác một phen, sợ là sẽ ăn mắng, hắn phải đi bảo hộ người mới mới được.
"Vụ tử vong ly kỳ của Tôn Thục Phương?" Không đợi Mã Hầu đi, Tần Tuyền nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, "Muốn xác định tử vong hay không, không phải hẳn là tìm được thi thể trước đã? Chứng cớ gì mấy người cũng không có, liền trực tiếp phán định bà ta đã chết, sau đó hưng sư vấn tội tới đây đòi bắt hung thủ, có phải trình tự không đúng lắm hay không?"
Mã Hầu xoay qua,