Hai giờ sau, Khương Điềm bắt đầu rất nghiêm túc tự hỏi, Lục Cảnh Quan không phải là một thẳng nam sao?
Làm gì có thẳng nam nào lại tràn đầy kích thích với chuyện mua sắm như vậy? Mua túi thì mua túi đi, hắn còn muốn phân ra mua cái lớn, cái trung, cái nhỏ; còn muốn suy xét xem sử dụng khi nào, lúc đi làm nhiệm vụ thì mang cái to to cho tiện, bình thường thì cái nào vừa phải tiện xách tiện cầm, khi đi thị cục báo cáo công tác thì cần một cái đứng đắn chính thức một chút...
Mua xong túi thì liền đến phiên giày, giầy thể thao thoải mái phải một đôi, bốt ngắn cần một đôi, bốt dài nửa chân cũng cần, bốt ống thẳng đến qua gối cũng phải mua, giày đơn không thể quá ít, phải thay đổi thường xuyên mang mới lâu được...
Sau đó là khăn quàng cổ, nón, ngay cả bao tay hắn cũng không bỏ qua.
Mua đến cuối cùng Khương Điềm đã muốn chết lặng, những con số trên hoá đơn kia đều là giả hả, đều là giả đúng không!!!
Thật sự mua nhiều lắm, cầm về nhà nhất định là cầm không hết được, Lục Diễn dứt khoát liền trực tiếp để lại tên và địa chỉ, bảo tiệm đóng gói toàn bộ đồ vật đưa đến biệt thự bên kia.
"Khương Điềm, cô có cảm thấy là tôi quá khoa trương không?" Lục Diễn thấy mặt Khương Điềm như trái cà tím nướng quá lửa, chậm rãi hỏi.
"Anh cảm thấy thế nào?" Vẻ mặt Khương Điềm đau khổ, cô không tin tiền thuê kia của cô cao đến mức có thể tùy ý mua một đống đồ vừa rồi...
"Quả thật có hơi quá, nhưng đều là đồ cần cho công tác..." Lục Diễn gật gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào tiệm châu báu cách đó không xa, "Khương Điềm, cô có bông tai chưa?"
"Lục Diễn!" Khương Điềm không chịu nổi, hô to một tiếng.
Lục Diễn ngẩn ra, ghé mắt nhìn về phía Khương Điềm, ánh mắt kịch liệt chấn động một chút.
"Tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi biết bên kia có một quán thịt nướng, đặc biệt ăn ngon." Khương Điềm từng câu từng từ, cắn răng nghiến lợi nói.
"Được..." Lục Diễn thu ánh mắt trên người Khương Điềm lại, trong đầu có thật nhiều những đoạn ký ức loạn thất bát tao ngắn thoáng hiện qua.
Tất cả đều là hình ảnh của một cô bé nhỏ gọi tên hắn.
Khương Điềm vẫn luôn là một người quan sát tỉ mỉ, cô nhạy bén bắt được cảm xúc của Lục Diễn thay đổi, hắn vừa nghe mình muốn đi ăn cái gì, cả người nhanh chóng như đi đưa đám.
Nhưng cũng không có cách nào, Lục Cảnh Quan à, tôi không thể chịu nổi dục vọng mua sắm khủng khiếp như vậy của ngài, cho nên chỉ có thể uỷ khuất ngài đây vậy.
Chỗ ăn cơm cách khu phố mua sắm không xa, Lục Diễn liền không lái xe, chuẩn bị cùng Khương Điềm chậm rãi đi qua.
"Chỗ quán thịt nướng kia có món thịt ba chỉ đặc biệt ngon, đao công của ông chủ khá tốt, cắt mỏng rất vừa phải và đều răm rắp luôn, đặt trên vỉ nướng một lát là bắt đầu chảy mỡ ra, đặt lên một miếng rau xà lách, phếch tương cay, một ngụm đầy họng, siêu cấp thỏa mãn!" Khương Điềm muốn tận lực thông qua mỹ thực chữa khỏi cơn mất hứng vì không được tiếp tục mua sắm của Lục Diễn.
Lục Diễn an tĩnh nghe, thấy bộ dáng Khương Điềm miêu tả mỹ thực sinh động như thật, buồn bã vừa rồi trong nháy mắt đó chậm rãi biến mất, nội tâm tràn đầy thỏa mãn.
Hắn vẫn luôn không biết, hoá ra hắn chỉ cần một chút như vậy thôi, từng chút một liền làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn rồi.
Cho nên mấy năm nay hắn thật là sai lầm, rời khỏi cô là sai, vây mình trong cô độc cũng là sai.
"Còn có tôm sống to nha, ông chủ thật rất biết lựa hàng, cái con tôm to kia á..."
"Khương Điềm!"
Khương Điềm còn chưa nói xong, Lục Diễn một tay kéo cô vào trong lòng.
"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn nặng nề vang lên, hình như là thứ gì đó bị ném vỡ, Khương Điềm bị Lục Diễn ấn sâu vào trong ngực, không nhìn được chuyện gì mới xảy, nhưng cô lại nghe được tiếng la hét chung quanh.
"Nhảy lầu rồi!"
"Chết người!"
"Mau báo cảnh sát, gọi xe cứu thương đi!"
Trên mặt đá cẩm thạch nhân tạo bóng loáng của phố mua sắm, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang nằm, tay chân đều bị đứt gãy vặn vẹo, mắt mở thật to, dưới thân là từng mảng lớn máu tươi nhanh chóng khuếch tán ra.
Quỷ dị chính là, trong tháng chạp rét đậm thế này, hắn lại mặc bộ đồng phục học sinh mùa hè ngắn tay, máu tươi lan tràn, nhuộm đỏ tên trường trung học Thị Nhất được thêu màu đen trên bộ ngực hắn.
Là nhân chứng tận mắt chứng kiến, Khương Điềm cùng Lục Diễn đi đến đồn công an khu vực cho lời khai.
"Lục đội trưởng, phiền anh đi một chuyến này." Ban dân cảnh làm nhiệm vụ ghi chép tình cờ cũng biết Lục Diễn, lúc tiễn hắn ra ngoài liền nói một hai câu chuyện phiếm.
"Không có gì phiền toái, đều là chuyện phải làm." Lục Diễn hồi đáp.
"Đều tại ông hết, con trai muốn chơi game một chút thì đã làm sao? Sao ông lại đi đánh nó chứ! Đã nói con trai lớn có ý nghĩ của mình, ông còn không nghe, hiện tại con trai chết rồi, ông hài lòng chưa! Hài lòng chưa?" Trong một góc hẻo lánh, một đôi vợ chồng quần áo ngăn nắp đang đánh nhau.
"Bà còn trách tôi, thằng này ở bên ngoài kiếm tiền khổ cực như vậy, bà cả ngày chỉ biết chơi mạt chược, mua túi xách, chưa bao giờ để ý con cái, thằng nhỏ vô tư như vậy cũng bị bà chiều cho thành thứ hư đốn, nếu nó ngoan ngoãn thì tôi sẽ đánh nó sao, hả? Là người vợ như bà hại chết con trai của tôi!"
"Là cha mẹ của thằng bé nhảy lầu kia." Dân cảnh lắc đầu, "Buổi sáng cái thằng nhãi đó đi chơi game bị ba nó bắt gặp, hình như trước đó còn gây ra cái tai họa gì nữa, nên ba nó mới nổi nóng lên, tức giận đập nát điện thoại của nó, thuận tay đánh nó hai bạt tay ngay tại chỗ. Mấy đứa thiếu niên tuổi này nhạy cảm nhất mấy chuyện vụn vặt, mới quay tới quay lui một chút, nó lại trực tiếp đi nhảy lầu."
"Xác định là tự sát?" Lục Diễn hỏi.
Trường trung học Thị Nhất là ở phía Bắc của Thanh Dương, trung tâm thương mại thì nằm ở phía Nam, tự sát thì sao phải xuyên qua toàn bộ thành phố Thanh Dương, đến khu trung tâm thương mại tự sát chứ?
"Đã xem lại camera theo dõi, nó tự mình đi lên, một thoáng liền nhảy xuống." Dân cảnh lắc đầu, "Haizzz... qua mùa xuân, đến tháng 6 là thi tốt nghiệp trung học rồi, thật là đáng tiếc."
"Mạng của mình không quý trọng, người khác có nuối tiếc thay cũng vô dụng." Mặt Lục Diễn không chút thay đổi, "Không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, sau này có gì cần anh cứ trực tiếp gọi điện thoại."
Khi Lục Diễn rời khỏi đồn cảnh sát, hai vợ chồng nhà kia còn bận đánh nhau khó chia lìa.
Khương Điềm ngồi trong xe Lục Diễn, nhìn thấy hắn trở lại vội vàng giúp hắn mở cửa xe: "Thế nào?"
"Tử vong tại chỗ." Lục Diễn cài xong dây an toàn, "Nói là vì chơi game bị ba đánh, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy lầu."
Khương Điềm thở dài một hơi: "Chúng ta còn đi ăn nướng thịt không?"
Lục Diễn nhìn về phía cô, cười cười: "Cô không sợ hãi sao?"
"Sợ chứ!" Khương Điềm gật gật đầu, "Cho nên càng phải lấp đầy bụng, không thì dễ dàng tuột huyết áp lắm."
"Thường xuyên tuột huyết áp sao?" Lục Diễn khởi động xe, không chút để ý hỏi.
"Cũng không thường xuyên." Trước khi xe khởi động xong, đôi vợ chồng đánh nhau trong đồn công an đã muốn đánh tới bên ngoài, Khương Điềm nhìn thoáng qua, vừa rồi bọn họ cũng ngay dưới mí mắt Khương Điềm ngắt nhéo xô đẩy nhau từ bên ngoài vào đồn công an, nàng mạc danh cảm thấy ngực có hơi lạnh.
Khương Điềm cuối cùng cũng không ăn được món thịt nướng của quán kia, Tết nhất nên quán ăn vô cùng đông khách, bàn đã được đặt đầy, không còn chỗ trống.
Nhưng may mắn là món ăn Khương Điềm ưa thích không ít, rất nhanh liền đổi thành một quán bán đồ Nhật, gọi một chén mì nước lớn, sau khi ăn sạch cả canh lẫn mì, cuối cùng cũng xua tan nỗi rét lạnh trong tim.
Thiếu niên nhảy lầu ở trung tâm thương mại phồn hoa nhất Thanh Dương, lúc đó người ở chỗ này không ít, rất nhiều người đã quay video, trên mạng đều bùng nổ, thu hút không ít sự chú ý.
Khương Điềm vừa ăn xong, trong quán ăn Nhật đã thấy được tin tức trên màn hình TV, về thiếu niên trung học mười tám tuổi Đàm Minh Hàn vì giận dỗi cha mẹ nên tự sát, khách trong quán cũng bắt đầu dồn dập bàn luận.
"Mới vừa qua năm mới lại gặp loại chuyện như vậy, xui quá đi a! Nhảy lầu thì tại sao lại muốn đi trung tâm thương mại, chỗ đông đặc người như vậy mà nhảy chứ, trả thù xã hội sao? Nghĩ không ra!"
"Nghe nói công ty chủ quản trung tâm thương mại chuẩn bị kiện cha mẹ của thằng nhỏ đó, mới vừa qua năm mới mà lại có chuyện chết người ở chỗ của bọn họ, ai còn dám đi dạo phố mua đồ a? Tổn thất khẳng định thảm trọng vô cùng!"
"Tốt xấu thì con người ta cũng chết, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?"
"Ông chủ người ta là người ngoại quốc, người ngoại quốc họ mặc kệ mấy chuyện này ông ơi."
"Ăn no chưa?" Lục Diễn hỏi Khương Điềm.
"Ăn xong rồi." Khương Điềm gật gật đầu.
"Đi dạo siêu thị đi, mấy ngày nay dì giúp việc cũng nghỉ, muốn ăn gì thì tự mình mua, cô xem cô muốn ăn cái gì, mua về tích trữ."
"Ừ!" Khương Điềm nhu thuận gật gật đầu.
Khi Lục Diễn cùng Khương Điềm rời đi, người trong tiệm còn đang thảo luận chuyện của thiếu niên kia.
Khương Điềm đi tới cửa, nghe được một giọng phụ nữ nói: "Người ngoại quốc thì thế nào? Cha mẹ của thằng nhóc đó là người rất có thân phận..."
"Thiếu niên lúc nãy là học sinh của trường trung học Thị Nhất à?" Trên đường, Khương Điềm đột nhiên hỏi Lục Diễn.
"Ừ." Lục Diễn gật gật đầu, "Cấp ba."
"À..." Khương Điềm gật gật đầu, giống như nghĩ tới điều gì.
"Thì sao?" Lục Diễn hỏi
Khương Điềm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện lúc tôi còn học đại học có đi làm gia sư, dạy cho một con bé nữ sinh, sau này con bé chuyển trường đến Thanh Dương, cũng học ở trường trung học Thị Nhất, hiện tại cũng cấp ba rồi, không biết con bé có biết thiếu niên kia không."
"Quan hệ rất tốt à?" Lục Diễn hỏi.
"Cũng không tệ lắm, sau này không phải tôi xảy ra tai nạn xe cộ sao? Liên hệ liền bị cắt đứt." Khương Điềm bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Con bé cũng xinh lắm, đôi mắt đặc biệt rất sâu, ngay từ đầu tôi cứ tưởng rằng con bé là con lai ấy, lúc ấy con bé còn lặng lẽ nói với tôi là nó muốn làm diễn viên, về sau muốn đi thi học viện điện ảnh, cũng không biết tiến hành như thế nào."
Lục Diễn không nói gì, rất nhanh liền đến siêu thị.
Hai người tới tương đối trễ, hàng hoá trong siêu thị đã không còn nhiều lắm để mua, Khương Điềm mua một ít đồ ăn vặt, hai người lại đi tiệm hoa quả mua một ít hoa quả mới mẻ. Khi trở lại nhà Lục Diễn, mấy món hàng mua ở trung tâm mua sắm cũng vừa vặn đưa đến.
Sau khi phân loại quần áo, treo lên trong tủ quần áo trong phòng, Khương Điềm xuống lầu xắn tay áo lên, muốn đi phòng bếp.
Lục Diễn kéo mũ áo khoác của cô: "Đi chỗ nào?"
"Hôm nay giao thừa, làm cơm tất niên!" Khương Điềm không hỏi Lục Diễn vì sao không trở về nhà, cũng không hỏi người nhà của hắn đi đâu, trên thế giới này trong lòng ai cũng đều có bí mật không muốn nói ra, Lục Diễn không nói cô cũng không hỏi, bất quá cứ xem như chỉ có hai người bọn họ, một số nghi thức cho có không khí giao thừa vẫn không thể thiếu.
Lục Diễn chần chờ một chút rồi buông lỏng Khương Điềm ra, sau đó nhìn Khương Điềm lải nhải tính toán đồ ăn trong tủ lạnh phải làm như thế nào.
Hắn cười nhẹ, lấy điện thoại di động ra, huỷ đơn đặt hàng cơm tất niên trên ứng dụng.
Đi đến cửa phòng bếp, Lục Diễn dựa vào khung cửa nhìn Khương Điềm nhanh nhẹn xử lý tốt các loại nguyên liệu nấu ăn, có chút kinh ngạc: "Cô khi nào thì học nấu cơm?"
"Lúc học đại học á!" Khương Điềm hồi đáp, "Tôi cảm thấy hương vị cũng còn ăn được."
Ngực Lục Diễn như bị người xoắn một chút, khi đó Khương Điềm không phải được cậu của cô đón đi sao? Cậu của cô đối xử với cô không tốt sao? Sao phải đi làm gia sư, còn phải tự mình nấu cơm...
"Tôi có thể giúp được gì?" Lục Diễn xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.
Khương Điềm nhìn một chốc, đem một nhúm tỏi cho Lục Diễn: "Lột vỏ, cám ơn!"
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng vì để có không khí giao thừa một chút, Khương Điềm vẫn chưng tương một con cá chép đỏ to, dùng nồi áp suất hầm một nồi canh gà, sau đó xào một bàn thịt khô, hấp hai cây xúc xích, lại xào mấy món rau khai vị.
"Lục Cảnh Quan, thật sự thực may mắn mới có thể gặp được mọi người, không thì đừng nói qua giao thừa, tôi lúc này sống hay chết cũng không biết chắc." Khương Điềm đổ một ly Sprite cho mình, chạm vào ly rượu của Lục Diễn, "Thật sự vô cùng cảm tạ."
Lục Diễn giơ ly rượu lên nhẹ nhàng chạm ly Khương Điềm, thản nhiên nói: "Cố gắng lên."