Thiếu nữ mặc một cái váy trắng vừa rách vừa hở đầu hở đuôi, trên cả người toàn là vết máu ứ đọng, mười ngón tay mềm mại, thon đều như phím đàn trong trí nhớ giờ đây hiện đầy miệng vết thương nứt nẻ, móng tay cũng toàn bộ bị rách, chảy ra những vệt máu đen đã khô lại, đôi mắt vốn dĩ linh hoạt đã không còn chút ánh sáng, trống rỗng nhìn chằm chằm Khương Điềm, nước mắt kéo theo những vệt máu đen khô không ngừng từ khoé mắt chảy xuống.
"Giúp em, cô Khương ơi giúp em với."
Đôi môi khô khốc của thiếu nữ không hề động đậy, nhưng bên tai Khương Điềm lại vang lên thanh âm quen thuộc.
Khương Điềm nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, cưỡng ép đè xuống sự sợ hãi cùng khiếp đảm sâu trong nội tâm, chậm rãi đi về hướng thiếu nữ, cố gắng nở một nụ cười ôn hòa: "Tất nhiên, cô tất nhiên sẽ giúp em, méc với cô xem đã xảy ra chuyện gì được không?"
Ánh mắt thiếu nữ vẫn như trước trống rỗng vô thần, nhìn Khương Điềm tới gần, biểu cảm trên mặt càng ngày càng thống khổ, cô gái giống như nhớ lại một chút ký ức không tốt.
"Đừng sợ, cô ở đây, cô sẽ bảo vệ cho em thật tốt, bây giờ em đã an toàn rồi." Khương Điềm vội vàng nhẹ nhàng trấn an nói.
Thiếu nữ ôm đầu, tiếng nức nở trầm thấp vang lên, thanh âm ủy khuất vô cùng, sau đó cô bé liền thống khổ vặn vẹo cổ, cực kỳ cố gắng muốn há miệng, đến khi cô bé cố gắng hé miệng được một chút xíu, Khương Điềm mới phát hiện, môi của cô bé sở dĩ không mở ra, là vì bị người ta từ bên trong dùng một đường chỉ đen may lại.
Đầu giống như bị rót vào một chậu nước đá, Khương Điềm hoàn toàn không kềm chế được, bắt đầu run rẩy lên.
Sau khi được học tập một chút tri thức về vong linh, cô hiểu rõ vong linh sẽ hiện ra trạng thái khi chết đi, có quan hệ trực tiếp với nguyên nhân tử vong. Ví dụ như Tôn Thục Phương do chết bị phân thây, nên trên người vong linh của bà liền dầy đặc những đường rách thật nhỏ.
Cô không thể tưởng tượng được, một thiếu nữ xinh đẹp lại mong manh như một cành hoa thế kia, rốt cuộc đã phải nhận tra tấn như thế nào thì khi chết đi vong linh mới biến thành cái dạng này.
Thiếu nữ cố gắng hết sức muốn mở miệng nói chuyện, đường chỉ đen khâu lại hai bờ môi trên dưới đã bắt đầu tứa ra máu đỏ chói mắt. Sau khi thử vài lần, cô gái vẫn không có cách nào nói chuyện, liền nổi cơn thịnh nộ, phát ra tiếng gào thét bén nhọn.
Khương Điềm chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, hết thảy trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, khi cô ngã xuống mặt đất, thiếu nữ phẫn nộ, dữ tợn đánh thẳng về phía cô, rồi sau đó một màn sương mù đen nhanh chóng cuốn tới, ý thức của Khương Điềm cũng ngay lập tức biến mất tại giây phút này.
Áo bào đen của Tử Thần quỷ mị xuất hiện, lưỡi hái hiện ra lên ánh sáng lạnh lẽo không chút do dự chém về phía vong linh đang kích động, vong linh hét lên một tiếng, hóa thành một cụm khói đen biến mất. Chỗ thiếu nữ ban nãy vừa đứng rơi xuống một tấm thẻ màu đen.
Sương đen tan đi, Tử Thần trong áo bào đen biến thành Lục Diễn, hắn chạy đến bên cạnh Khương Điềm, ôm cô dậy, sờ hô hấp, xác định mạch đập, hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật cẩn thận ôm Khương Điềm về trên giường, Lục Diễn gọi điện thoại cho Cố Tư. Sau khi cúp điện thoại, tầm mắt của hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo nhìn về phía tấm thẻ đen trên mặt đất, đó là Hồn ấn rơi xuống sau khi vong hồn bị lưỡi hái của hắn thu gặt sao?
Thứ vừa rồi không phải ác linh, mà nó còn hung mãnh hơn cả ác linh, còn có thể công kích Người Chấp Pháp của chính mình, U Minh giới từ khi nào lại ra loại ác quỷ này?
Lục Diễn duỗi tay, thẻ đen xuất hiện ở trong tay hắn.
....
Phòng khách nhỏ tràn ngập ánh sáng mặt trời, cũ kỹ nhưng sạch sẽ, rèm phòng màu trắng đón gió nhẹ nhàng tung bay, một thiếu nữ mặc một cái quần rộng lấm tấm hoa nho nhỏ ngồi trước cây đàn dương cầm, nụ cười vô cùng sáng lạn đàn lên làn điệu vui thích.
"Cô Khương ơi, em đánh đàn cho cô hát có được không?"
"Cô Khương ơi, bà ngoại làm bánh phô mai, em để dành cho chị một miếng lớn nè!"
"Cô Khương ơi, hôm nay sinh nhật em đó, cô cũng cùng đi có được không? Đừng có thui thủi ở nhà một mình hoài mà..."
"Cô Khương ơi, môn Toán của em rốt cục cũng thi đậu rồi, quá tốt, cảm giác như em lại gần học viện điện ảnh một bước nữa, haha..!"
"Điềm Điềm, hoa hồng nhà bà ngoại mới nở, em hái cho chị một bó to luôn, giả bộ như chị được người người yêu tặng nha."
Trong mộng, ánh mặt trời từ đầu đến cuối vẫn ấm áp nhu hoà như vậy, thiếu nữ đứng ở giữa ánh nắng, cả người đều hiện ra hào quang, thoải mái tươi cười còn rực rỡ hơn cả vườn hoa hồng đang nở rộ sau lưng cô bé.
Khương Điềm từ đầu đến cuối đều nhớ rõ, đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời của mình, là khoảng thời gian cô vùng vẫy cố gắng sống sót trên thế giới này, nhờ có cô bé nhỏ khả ái kia như tia nắng kia an ủi vết thương nội tâm của cô, cho cô một chút ấm áp và hi vọng trong cuộc sống lạnh lẽo đó.
Đột nhiên, cảm giác dìu dịu biến mất, thân ảnh thiếu nữ mãnh khảnh mềm mại đột nhiên rơi vào trong một mảng bóng tối, chiếc quần hoa rộng rãi bị thay bằng một bộ váy dài màu đen ủ dột, trên mái tóc dài cài lên bông hoa tang màu trắng, con bé đỏ mắt nhìn Khương Điềm phất phất tay: "Khương Điềm, em sẽ rất nhớ chị, chúng ta giữ liên lạc nha, có rãnh nhất định phải tới Thanh Dương thăm em đó!"
Nói xong, cô bé hồn nhiên hơi nhoẻn miệng, hai tay chắp sau lưng, nhảy nhót đi vào trong bóng tối vô tận.
"Diêm Tiểu Mân!" Khương Điềm hô to đến khàn cả giọng, đuổi theo, đừng đi, đừng đi vào trong bóng tối đó, mau trở lại!
Nhưng mà, mặc kệ Khương Điềm đuổi theo như thế nào, kêu gọi ra sao, thiếu nữ đều dường như không nghe thấy được, rốt cuộc, trong bóng đêm sinh ra một con quái vật dữ tợn, giơ tay bịt kín miệng thiếu nữ, thiếu nữ đầy hoảng sợ nhìn về phía Khương Điềm, vươn tay giãy giụa về phía cô.
Khương Điềm ra sức muốn nắm lấy cô bé, nhưng con quái vật kia vẫn kéo cô bé biến mất trong bóng đêm.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt qua không gian yên tĩnh khôn cùng, Khương Điềm nhào thẳng người về phía trước, luống cuống nhìn về phía bốn phía, một lần lại một lần kêu tên thiếu nữ, nhưng mà, rốt cuộc không thể nghe được tiếng cô bé đáp lại, cô bé đã triệt để biến mất.
Khương Điềm hít một hơi khí lạnh, từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại.
"Tỉnh! Tỉnh!" Khương Điềm mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt trang điểm kỹ càng tinh xảo của Cố Tư, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
"Tôi...tôi làm sao?" Vừa mở miệng, Khương Điềm cũng tự làm cho mình hoảng sợ, giọng nói của cô sao lại khàn khàn đến thành như vậy?
"Ai biết đây, tôi đang đi sàn nhảy disco, Lục Diễn nói cô xảy ra chuyện bảo tôi lại đây gấp, khi tôi tới cô đã nằm ở nơi này!" Cố Tư liếc xéo Lục Diễn đang ngồi cạnh Khương Điềm một cái, sau đó dùng tay đẩy đẩy bả vai Lục Diễn, "Lục vương tám trứng, bà đây còn tưởng rằng Điềm Điềm xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên mới làm cho đại gia ngài tự mình gọi điện thoại cho tôi, kết quả chỉ là bị kinh hách quá độ mà thôi, ông khoa trương cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?"
Lục Diễn không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía tủ đầu giường của Khương Điềm, thần sắc lạnh đến đáng sợ: "Thẻ đen thứ hai của cô đến."
Khương Điềm đột nhiên cả kinh, vội vàng ngồi dậy, cầm lấy thẻ đen trên tủ đầu giường, hình ảnh Diêm Tiểu Mân vừa rồi như tái hiện trước mắt, hốc mắt cô nhất thời đỏ bừng, thò tay bắt lấy ống tay áo Lục Diễn: "Lục Cảnh Quan, là Tiểu Mân, là cô bé lúc trước tôi từng nói qua với anh ấy... Cô bé mà tôi làm gia sư cho ấy!! Cô bé chết..."
Trong lòng Lục Diễn nhất thời chìm xuống, lại là một người có liên quan đến Khương Điềm, lần đầu tiên hắn còn có thể hiểu là ngoài ý muốn, nhưng nếu lần thứ hai cũng lại là như thế, đây rõ rệt chính là có người thao túng ở phía sau...
Cố Tư cũng không phải Người Chấp Pháp, nhưng mà cô công tác trong tổ điều tra án giết người đặc biệt đã lâu, cũng hiểu được một chút những chuyện kỳ lạ của bọn họ.
Cô ôm cánh tay nhìn Khương Điềm, "Người phía dưới cũng quá thiếu đạo đức, tìm một người gan nhỏ như vậy. Tôi nói này Khương Điềm, cô cũng đã ký khế ước trở thành Người Chấp Pháp với phía dưới kia rồi, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đúng chứ, sao lại bị đương sự quỷ dọa đến hôn mê luôn vậy?"
"Được rồi, nơi này không có chuyện của cô, cút về ngủ đi." Lục Diễn không đợi Khương Điềm nói chuyện, liền bắt đầu đuổi Cố Tư.
"Đồ khốn khiếp qua sông liền rút ván." Cố Tư hung ác trừng mắt nhìn Lục Diễn, nhưng cô cũng không quá muốn ở lại chỗ này, Khương Điềm lúc này mới nhận được Ấn hồn lần thứ hai, Lục Diễn thế nào cũng có rất nhiều chuyện muốn phân công. Lúc không có chuyện gì cô còn có thể nói bậy nói bạ đùa giỡn Lục Diễn, nhưng nếu có chuyện thì cô một chút cũng không làm chậm trễ.
Sau khi Cố Tư đi, Lục Diễn rót cho Khương Điềm một chén nước, Khương Điềm nhận lấy, uống một hớp cái sạch sẽ, sau ôm cái chén thật chặt: "Đang yên đang lành tại sao lại chết chứ?! Lại còn là chết oan, con bé ngoan ngoãn tốt đẹp như vậy, sao ai lại nỡ làm hại nó chứ?"
"Ở cái thế gian kỳ quái này, càng tốt đẹp lại càng yếu ớt." Lục Diễn bình tĩnh nói, "Thả lỏng tâm tình, cố gắng giữ tâm thái cho tốt, sáng mai chúng ta liền bắt đầu tra vụ án này."
"Ừ." Khương Điềm vẫn một bộ hoang mang lo sợ.
"Ngủ đi, tôi ở chỗ này canh chừng, chờ cô ngủ thì tôi đi." Lục Diễn lại lên tiếng.
"Lục Cảnh Quan, khi lần đầu tiên dì Thục Phương xuất hiện, có thể bình thường khóc lóc kể lể về bản thân cho tôi nghe, nhưng Tiểu Mân lại không thể. Con bé thoạt nhìn đặc biệt thống khổ, có rất nhiều lời muốn nói, lại không nói ra được, loại tình huống này thường gặp lắm sao?" Khương Điềm nhớ rõ ràng, trên sổ tay của Người Chấp Pháp từng nói, chủ nhân của thẻ đen khi lần đầu tiên xuất hiện sẽ nói ra thỉnh cầu của chính mình, hơn nữa cho xem tàn niệm tử vong.
Nhưng mà, lần này Tiểu Mân xuất hiện, chỉ là khóc xin cô giúp con bé, cái khác cũng không nói, cũng không cho xem tàn niệm tử vong.
"Không thường gặp." Lục Diễn không giấu diếm, "Khương Điềm, tình huống của cô hơi đặc thù, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ mau chóng làm rõ."
"Đặc thù?" Khương Điềm níu chặt chăn, thoạt nhìn rất khẩn trương.
"Còn nhớ rõ lần trước tôi có nói qua với cô không? Hồn ấn của người chết uổng mạng sẽ không phân phát cho Người Chấp Pháp có liên quan đến người đó khi còn sống, cô đã hai lần liên tục nhận được Hồn ấn của những người có quan hệ rất sâu với mình." Lục Diễn trầm giọng nói.
Khương Điềm nhìn Lục Diễn, khổ muốn khóc lên.
Từ rất sớm cô đã cảm nhận được hai cái chữ "đặc thù" này không phải là cái gì tốt mà, đặc thù thông thường sẽ kèm theo đủ loại ngoài ý muốn, cô không thích ngoài ý muốn, cho nên thà rằng cứ bình thường còn tốt hơn nhiều cái tồn tại đặc thù gì.
"Vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Tin tưởng tôi." Lục Diễn nhìn thẳng vào mắt Khương Điềm, đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy.
Khương Điềm sửng sốt một chút.
Lục Diễn lại kiên định lặp lại một lần nữa: "Cô chỉ cần tin tưởng tôi, sau đó nên làm như thế nào thì làm như thế ấy, những chuyện khác chúng ta yên lặng xem tuỳ biến."
Khương Điềm vẫn tràn đầy cảnh giác đối với cái thế giới này, nhưng khi Lục Diễn nhìn cô nói ra ba chữ "tin tưởng tôi", đầu óc của cô "ong" lên một tiếng, sau đó liền trống rỗng, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại, bản năng đã thúc giục cô gật gật đầu, sau đó kiên định đáp: "Lục Cảnh Quan, tôi rất tin tưởng của anh."
Cái cảm giác này, giống như sự tin tưởng đối với Lục Diễn đã bắt đầu từ cực kỳ lâu rồi, trong lòng cô đều không cho phép cô có bất kỳ chần chờ nào.
Thần sắc Lục Diễn thản nhiên, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Khương Điềm nghe lời nằm xuống, Lục Diễn điều chỉnh ảnh sáng trong phòng ngủ mờ dần một chút, rồi đi đến sô pha nhỏ ngồi xuống.
Trong ánh sáng mờ tỏ đó, Khương Điềm nhìn nhìn Lục Diễn, hoảng sợ cùng luống cuống trong lòng được tiêu trừ quá nửa, cơn buồn ngủ lại lần nữa đánh tới, mí mắt cô dần dần nặng trĩu, không bao lâu liền nặng nề thiếp đi.
Sau liền cảm giác đã đến hừng đông, cô thậm chí ngay cả mộng cũng không thấy, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần đầy đặn.
Hồn ấn của Diêm Tiểu Mân còn đang ở trên đầu giường, Khương Điềm tự mình cầm lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt qua hồn ấn trống trơn, thì thầm nói một câu: "Tiểu Mân, chị sẽ tìm được em..."
Sau khi ăn điểm tâm, Khương Điềm liền cùng Lục Diễn đi ra cửa.
"Diêm Tiểu Mân lúc còn rất nhỏ cha mẹ đã ly dị, không qua vài năm thì mẹ chết vì bệnh ung thư, sau đó cô bé đi theo bà ngoại. Bà ngoại cô bé là một nhà âm nhạc nổi danh, hai năm trước bị tai nạn xe cộ mà mất. Bởi vì lúc ấy Diêm Tiểu Mân còn chưa tới mười tám tuổi, nên cần phải có người giám hộ. Sau khi xử lý xong tang lễ của bà ngoại, cô bé được cha mình đón đến thành phố Thanh Dương."
Lục Diễn lên xe liền mang tư liệu của Diêm Tiểu Mân điều tra được đưa cho Khương Điềm.
Khương Điềm nhìn gương mặt tươi cười non nớt trên xấp hồ sơ kia, ngực khó chịu nhói đau một chút, cô bé còn năm tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, sao lại chết chứ?
"Tạm thời tư liệu của cô bé vẫn còn trong đăng ký hộ tịch, nói cách khác, cha cô bé không có đến đồn công an trình báo cái chết của cô bé."
"Ừ." Khương Điềm gật gật đầu.
Xe một đường chạy về hướng khu phía Bắc của thành phố Thanh Dương, cha của Diêm Tiểu Mân ngụ tại một thôn ở khu Thành Trung phía Bắc, vì đường hẹp, xe Lục Diễn không chạy vào được. Hai người sau khi tìm được chỗ dừng xe xong, đi bộ dọc theo con đường nhỏ bẩn thỉu dây điện chằng chịt khoảng bảy tám phút, rốt cuộc thấy được bảng hiệu cũ nát của tiệm bán giày Lão Diêm.
- --
Hồ Lệ Quân ăn xong điểm tâm, lười nhát kéo cửa cuốn ra chuẩn bị bán hàng, vừa đem giày bày ra, một đôi nam nữ quần áo ngăn nắp lượng lệ liền xuất hiện ở cửa tiệm.
Hồ Lệ Quân cho rằng đây là khách hàng lớn, ánh mắt tử khí trầm trầm nhất thời hơi sáng lên một chút, "Quý khách mua giày hay đặt làm giày ạ? Lão Diêm nhà chúng tôi tay nghề nổi tiếng gần xa; bảo đảm làm cho quý khách vừa lòng, nếu cần số lượng lớn, chúng tôi cũng có quen biết hợp tác với mấy nhà máy, tay nghề cũng đặc biệt tốt!"
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, gương mặt lạnh lùng, từ trong túi áo bành tô móc ra một cái thẻ chứng minh