Chân trời ầm vang vài tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, mưa to giàn giụa rơi xuống.
Trương Lệ đi dọc theo đê sông, ẩn sát vào bên cạnh một con đường nhỏ, thở hổn hển chạy về phía trước. Không lâu sau khi nói liên miên cằn nhằn cả buổi với Mã Hầu, hắn chân trước vừa mới rời khỏi phòng thẩm vấn, cô ta liền nhận được một cuộc điện thoại từ một số xa lạ gọi tới.
Là Trương Miêu Hương mà điện thoại vẫn luôn trong tình trạng mất liên lạc gọi tới, cô ta vừa bắt máy, câu nói đầu tiên của Trương Miêu Hương là đừng nói cho cảnh sát, sau đó nói cho Trương Lệ biết là bà đã trở lại Vũ An, bảo Trương Lệ lập tức đi tìm bà, tất cả sự tình sau khi gặp mặt bà sẽ giải thích rõ.
Trương Lệ lo lắng an nguy của mẹ mình muốn chết, sau khi xác định bà không có việc gì, liền đem lời Lục Diễn dặn dò "nhất định không thể để cho Trương Miêu Hương về Vũ An" toàn bộ ném ra sau đầu, còn tự cho là thông minh, tùy tiện tìm một ảnh chụp chung của cô bạn cùng Trương Miêu Hương muốn lừa dối cho qua chuyện.
Cô ta biết Lục Diễn khó đối phó, ảnh chụp chỉ cho Mã Hầu xem, vốn tưởng rằng bao nhiêu đó là có thể che giấu ánh mắt của cảnh sát thị cục trong một thời gian, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Vốn dĩ hai mươi phút trước là có thể đến được chỗ hẹn với Trương Miêu Hương, nhưng vì né tránh cảnh sát đang đi tìm mình, cô ta đã phải đi vòng vo hết nửa giờ. Trương Lệ xem tin tức, biết nghiệp vụ trinh sát của công an hình sự hiện tại đặc biệt tốt; có thể rất nhanh chóng tinh chuẩn định vị được vị trí di động, nên sau khi rời khỏi đồn công an, cô ta liền cắn răng vứt cái di động mới mua, cho nên hiện tại cô ta cũng không cách nào liên lạc được với Trương Miêu Hương, lòng chỉ có thể chuyên tâm cầu nguyện bà không bị cảnh sát bắt được.
Sắc trời càng ngày càng mờ, trấn Vũ An không lớn, cơ hồ đã bị người của Lục Diễn lật hết một lần, không thấy bóng dáng của mẹ con Trương Miêu Hương, cũng không tìm được tung tích Tôn Thục Phương.
Cuối cùng, Lục Diễn thậm chí còn trực tiếp đi đến nhà mẹ đẻ của Trương Miêu Hương mười mấy năm về trước.
"Mẹ nó!" Mã Hầu từ nhà Trương Miêu Hương đi ra, một cước đá văng giỏ rác ven đường, "Tôi thật sự không tin ác linh Tôn Thục Phương lợi hại đến nước này, có thể đem hai người sống ràng ràng như vậy mà ăn đến không còn miếng xương cốt nào?"
"Cho dù thật sự có thể ăn, bà ấy cũng sẽ không ăn." Khương Điềm đứng dưới mái hiên, phiền muộn nhìn trời, Tôn Thục Phương hai lần giết người, đều cực kỳ làm cho người chú ý. Bà ta là muốn cho mọi người nhìn thấy, những người hại bà ta cuối cùng sẽ rơi xuống cái kết cục như thế nào.
Trời đổ mưa to, ô che lúc trước của Khương Điềm đã vứt bỏ, ô che plastic của đồn công an không đủ dùng, Lục Diễn tìm cái cái túi vải nilong dày làm cái áo mưa đơn giản bọc lấy người Khương Điềm, Mã Hầu nghe cô nói chuyện, nhìn cô một cái, vô cùng đau đớn nói: "Tiểu Điềm Điềm, cô thật sự có thể để tùy ý Lục ca muốn làm sao thì làm à? Đây là đang mặc cái gì vậy?"
"Tốt vô cùng, không có bị ướt." Khương Điềm cười cười.
"Được rồi được rồi, không muốn cười thì đừng cười, cười gì như khóc." Mã Hầu vừa liếc nhìn Khương Điềm, người mới này này thật sự khả ái hơn mình, thật không muốn thương tổn cô ấy a, mà... Chuyện bây giờ đã đến lúc nguy cấp nhất, còn dây dưa mất thời gian nữa, thì chờ đợi bọn họ chính là hai cái thi thể đáng sợ, thậm chí có thể nhiều hơn...
Cắn răng một cái, Mã Hầu xoay người vào phòng tìm Lục Diễn đang theo dấu vết ác linh.
"Lục ca." Mã Hầu đi đến sau lưng Lục Diễn, "Có hơi thở của ác linh sao?"
"Không có." Lục Diễn thu hồi tay cảm ứng, "Tôn Thục Phương chưa từng tới nơi này."
"Ca, chúng ta không có thời gian, mặt trời lặn xuống âm khí dâng lên, ban đêm càng thuận lợi để làm ác, ác linh sẽ bắt đầu giết người, không thể kéo dài được nữa." Mã Hầu nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc, "Nếu sau khi Tôn Thục Phương giết Trương Miêu Hương, không thể nhớ lại quá trình tử vong của mình, bà rồi sẽ biết mình giết lầm người, lỡ như bà ta bởi vì vậy mà phát cuồng, đến thời điểm đó, người bị hại sẽ không chỉ là mẹ con Trương gia!"
Lục Diễn không nói chuyện, sắc mặt lạnh lẽo.
"Mời Tử Thần thanh lý ác linh đi, tiểu Điềm Điềm nhiều lắm chỉ mất đi 10 năm thọ mệnh, cô ấy còn nhỏ, mất 10 năm cũng không chết được, chúng ta về sau giúp cô ấy hoàn thành thêm vài vụ án tử, mười năm này rất nhanh có thể lấy về."
Mã Hầu thật sự không rõ ràng, Lục ca luôn luôn sát phạt quyết đoán của hắn hôm nay bị cái gì ấy, rõ ràng buổi sáng biết tên Tôn Thục Phương xong, hắn liền lập tức muốn đi mời Tử Thần lên làm việc, sao bây giờ ngược lại dao động không chừng?
"Hôm nay thời gian mặt trời lặn là chạng vạng sáu giờ 24 phút, đến sáu giờ hai mươi mà còn không tìm ra mẹ con Trương Lệ, tôi sẽ mời Tử Thần lên thu gặt." Lục Diễn rũ mắt xuống, lông mi dài và dày rơi xuống đáy mắt rồi giơ lên thật táo bạo.
Khương Điềm vô duyên vô cớ trở thành Người Chấp Pháp, là sai lầm của mấy lão già phía dưới kia, ai cũng đừng nghĩ lấy đi một ngày tuổi thọ của Khương Điềm.
"Lục Cảnh Quan." Lúc này, Khương Điềm đứng trước cửa gọi Lục Diễn một tiếng, nghe cái giọng nhuyễn hồ hồ của cô, lửa giận mới rồi còn bốc cao quá đầu lập tức liền bị tưới tắt, trái tim như bị một đôi tay vô hình xoắn một chút, có chút chua có chút tê tê.
Lục Diễn sải bước đi ra ngoài, sắc mặt vẫn âm u như trước: "Làm sao?"
"Chúng ta hình như bỏ quên hai chỗ rồi thì phải." Khương Điềm nhỏ giọng nói, "Là hiện trường hung án hôm nay, còn có nhà của Tôn Thục Phương, chúng ta chưa có đi tìm..."
Thời gian chạng vạng đúng sáu giờ, loa phóng thanh trong thôn đã bắt đầu vang lên nhạc hiệu quen thuộc báo giờ tan ca.
Chỉ có hai mươi bốn phút, từ nơi này lái xe về phố Lão ít nhất phải mất mười lăm phút.
"Có nhớ khi nhìn thấy Tôn Thục Phương, phải làm cái gì không?" Lục Diễn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Điềm.
"Nhìn thẻ đen, kêu tên của bà ấy ba lần." Khương Điềm vỗ vỗ thẻ đen giấu trong túi.
"Ừ." Lục Diễn nhìn về phía Mã Hầu, biểu tình nghiêm túc hơn rất nhiều, "Thời gian không còn kịp nữa, chúng ta không có cách nào xuất hiện ở hai chỗ cùng một lúc, tôi đi nhà của Tôn Thục Phương, cậu cùng Khương Điềm đi hiện trường hung án, nhớ kỹ phải bảo hộ Khương Điềm an toàn. Mặt khác, bảo các đồng ngưng việc tìm người, về đồn công an đợi lệnh."
Lần này tổ điều tra cũng không phải chỉ Lục Diễn cùng Mã Hầu đến, những người còn lại đều không phải là cảnh sát phổ thông, nếu như thật sự gặp ác linh, bọn họ nếu cứng đối cứng, thương vong sẽ rất lớn.
"Rõ, tôi đã vào công chức rồi, có bảo hiểm này nọ, nếu tôi đây hi sinh vì nhiệm vụ, người nhà còn có thể có trợ cấp, Tiểu điềm còn chưa vào công chức đâu, tôi..." Lời Mã Hầu còn chưa nói xong, Lục Diễn liền đem chìa khóa xe của mình ném cho hắn, bản thân mở một Xe quân cảnh khác, một cước đạp chân ga lao đi.
Trương Lệ đi dọc theo bờ đê sông bỏ hoang dọc con đường nhỏ, trước lúc trời tối, đến được địa điểm đã hẹn trước với Trương Miêu Hương trong điện thoại, vì tránh ánh mắt người khác, cô ta lặng lẽ đi từ cửa viện vào.
"Mẹ?" Cô ta sờ soạng vào phòng, trong phòng tràn đầy mùi gay mũi khó ngửi làm người ta muốn buồn nôn.
"Đến rồi?" Trong bóng đêm, thân ảnh quen thuộc đi ra, "Tôi chờ đã lâu."
"Những cảnh sát kia đang tìm kiếm con khắp nơi, ta phải quăng bỏ luôn cái điện thoại đắt tiền mới trốn khỏi bọn họ." Trương Lệ đỏ mắt, ủy khuất ôm lấy người trước mặt, "Mẹ, mẹ sắp hù chết con rồi, đang êm đẹp sao lại một tiếng cũng không nói, đón xe về đây chứ?"
"Ta muốn nói chuyện của Tôn Thục Phương với con." Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Trương Lệ, Trương Lệ chỉ nghĩ ra Trương Miêu Hương đi đường suốt đêm nên mệt quá sinh bệnh, không nghĩ nhiều.
"Mẹ, mẹ không cần nói gì cả, lúc trước con thấy mẹ tinh thần không tốt, vụng trộm xem nhật ký của mẹ, tối ngày hôm đó, chuyện của các người cùng Tôn Thục Phương chuyện, con đã sớm biết. Sau khi Phù Vũ Học chết, con không yên lòng, cho nên mới không màn tới mẹ phản đối, trở về xem tình huống như thế nào." Trương Lệ nhè nhẹ vỗ lưng Trương Miêu Hương, thân mình bà ấy đứng cứng đơ thẳng tắp, Trương Lệ không nghi ngờ gì, chỉ tưởng là mẹ mình quá khẩn trương.
"Con nói cho cảnh sát rồi?" Trương Miêu Hương hỏi.
"Đương nhiên không có, cho dù bọn họ có hỏi như thế nào, làm con sợ như thế nào, con đều cắn chết một câu gì cũng không biết." Trương Lệ buông Trương Miêu Hương ra, "Mẹ a ~ cứ thoải mái, thả tim về trong lồng ngực đi. Mấy cảnh sát từ thị cục đến