"A!"
Bóng tối nồng như mực bao vây lấy trời đất, một tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, Khương Điềm nghe được là tiếng của Trương Lệ, cô nhìn cái thẻ đen không phản ứng chút nào, suy sụp cúi đầu trong màn mưa lạnh giá, nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê.
Do ảnh hưởng của hoàn cảnh trưởng thành, tính cách cô vẫn luôn rất hướng nội, lá gan cũng nhỏ; lớn như vậy còn chưa bao giờ có can đảm rời khỏi thành phố đi làm việc gì đó trọn vẹn, có thể... cô vẫn là thứ bỏ đi như vậy.
"Khương Điềm, mày thật là vô dụng."
Màn mưa im lặng vỗ lên người Khương Điềm, cô suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, vùi đầu vào cánh tay cong, thấp giọng mắng mình một câu.
Vừa dứt lời, ấn hồn cầm trên tay đột nhiên tê rần lên một chút, giống như đột nhiên có luồng điện chạy qua. Khương Điềm ngẩng đầu lên lần nữa, liền nhìn thấy trên miếng ấn hồn vốn dĩ trống rỗng, rõ ràng hiện lên tên của Tôn Thục Phương, dòng chữ như viết bằng máu vô cùng doạ người.
"Khương Điềm!"
Cửa lớn nhà Tôn Thục Phương đột ngột mở ra, Lục Diễn từ bên trong lao tới, nhìn thấy Khương Điềm chật vật không chịu nổi, trái tim hơi xoắn lại một chút, vội vàng tiến đến đỡ cô đứng lên.
"Lục Cảnh Quan, anh không có chuyện gì rồi, thật sự là quá tốt!" Khương Điềm nhìn thấy Lục Diễn không có việc gì, lập tức nín khóc mỉm cười, giơ hồn ấn lên cho Lục Diễn xem, "Trên hồn ấn xuất hiện tên dì Thục Phương nè, tôi thành công rồi, đúng không?"
"Đúng, cô làm được rồi!" Lục Diễn còn muốn nói thêm chút gì, ánh mắt rơi xuống đầu gối Khương Điềm, ánh mắt nhất thời run rẩy kịch liệt, "Khương Điềm..."
"Trương Lệ!" Khương Điềm hồi phục tinh thần lại sau niềm vui sướng Lục Diễn không chết, nghĩ tới tiếng thét thảm thiết vừa rồi của Trương Lệ, nắm chặt cánh tay Lục Diễn một phen, "Lục Cảnh Quan, Trương Lệ đã chết rồi sao? Tôi vẫn đến chậm?"
"Cô đừng động." Lục Diễn đột nhiên gầm lên một tiếng, Khương Điềm lập tức như bị điểm huyệt, không dám động đậy đứng tại chỗ.
"Sao... sao vậy?" Khương Điềm kinh hoảng nhìn Lục Diễn, sau đó theo tầm mắt của hắn chậm rãi nhìn đầu gối mình, chỉ thấy đầu gối trên đùi phải mình là một mảng máu thịt mơ hồ, máu hoà theo nước mưa chảy xuống thành dòng. Khương Điềm mới vừa rồi còn không hề hay biết, nháy mắt cảm thấy cơn đau nhức như bài sơn đảo hải, nhìn về phía Lục Diễn miệng trề ra mếu máo.
Mười phút sau, xe cứu thương tới hiện trường, đón Trương Miêu Hương, Trương Lệ cùng với Khương Điềm khóc sắp chết đi.
Trên xe cứu thương, Lục Diễn cố gắng dời đi sự chú ý của Khương Điềm, nói với cô chuyện xảy ra trong phòng.
Khương Điềm đến rất kịp thời, ngay khi lưỡi hái Tử Thần sắp cắt qua thân hình ác linh, cô đã kêu tên của bà, thu lại hồn bà vào trong hồn ấn, lưỡi hái Tử Thần thì vốn không thể tạo thành thương tổn gì cho người sống, chỉ có Trương Lệ xui xẻo, sau khi Tôn Thục Phương thoát ra, Trương Miêu Hương liền ngất đi, con dao thái rau nặng nề sắc bén loang loáng kia thuận thế rơi xuống, cắt qua bắp đùi của cô ta, nên lúc đó Khương Điềm mới nghe được một tiếng kêu thảm thiết kia.
Lục Diễn đơn giản cầm máu xử lý vết thương cho cô ta, nhưng có thể bị thương đến mạch máu chính trên đùi, tình huống vẫn hết sức nguy hiểm.
Đêm khuya mười giờ.
Trương Miêu Hương chưa hôn mê bao lâu liền tỉnh, bà ta cũng không nhớ chuyện mình bị Tô Thục Phương nhập, mở mắt liền muốn tìm Trương Lệ, nghe nói Trương Lệ bị thương, khóc trời khóc đất một trận, sau khi xác định Trương Lệ không nguy hiểm đến tánh mạng, liền bị mang về cục công an huyện.
"Nói đi, bà cùng với bọn người Lý Vũ mưu hại bạn đánh bài Tôn Thục Phương như thế nào, thi thể của bà ta đã bị các người giấu đến chỗ nào." Mã Hầu ngồi trên bàn thẩm vấn, biểu tình thực hung dữ, vừa nói chuyện còn vừa dùng văn kiện gõ gõ bàn.
Nhìn mặt Trương Miêu Hương tầm 50 tuổi, vóc dáng thấp bé có chút béo, nhìn bề ngoài là bộ dạng trung thực, khi Mã Hầu nói chuyện, bà ta rất sợ hãi co quắp thành một cụm, cả người như thể rất vô hại, thoạt nhìn thật không có cách nào liên hệ với một tên tội phạm giết người.
Nhưng mà nghi phạm như vậy, Mã Hầu cũng chưa phải chưa gặp lần nào, trong lòng rất rõ ràng, có vài người nhìn bền ngoài vô cùng trung thực vô hại, nhưng đến khi điều tra xong sự tình thì lại càng nghe càng rợn cả người.
"Cảnh quan, tôi không hiểu các người đang nói cái gì, Tôn Thục Phương chết rồi sao? Bà ấy không phải sớm trở về nhà cũ rồi sao? Sao lại chết chứ?" Trương Miêu Hương nơm nớp lo sợ hỏi, mở miệng ra là đánh bài giống như Trương Lệ, vừa hỏi ba câu, câu nào cũng là không biết.
"Hoắc!!" Mã Hầu bị làm cho tức đến phát cười, "Điềm Điềm nhà chúng ta liều mạng trật chân đi cứu mẹ con bà, bà vừa ngóc đầu lên liền bắt đầu lung tung giả ngốc? Bà cũng thật lợi hại nga!"
"Đồng chí cảnh quan, tôi không có giả ngốc, tôi thật sự không biết Tôn Thục Phương đã chết, bà ấy sao lại chết a? Ngài vừa rồi mới nói Lý Vũ, chẳng lẽ là Lý Vũ giết bà ấy?" Trương Miêu Hương níu chặt góc áo lầu bà lầu bầu, lại tiếp một câu, "Cái tên Lý Vũ này, cũng đâu phải cái gì lắm, không phải chỉ là thua tiền thôi sao? Sao lại có thể giết người chứ!"
Lục Diễn ngồi ở đối diện Trương Miêu Hương, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn bà ta, mặc dù hắn không nói lời nào, thoạt nhìn cũng không dữ tợn như Mã Hầu vậy, nhưng khi Trương Miêu Hương nói chuyện vẫn là không dám nhìn hắn, chỉ nói chuyện với Mã Hầu.
"Ý của bà là, người là do Lý Vũ giết, không liên quan gì đến bà?" Mã Hầu cười nhạo một tiếng hỏi.
"Làm sao có thể liên quan đến tôi được chứ, cảnh quan!" Trương Miêu Hương lập tức liền nóng nảy, "Tôi chỉ là một nông dân, cả đời sống trung thực, biết Thục Phương cũng mười mấy năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau một câu, làm sao có khả năng giết bà ấy chứ? Không có lý do a!"
"Trương Miêu Hương, tại sao bà lại muốn giết con gái mình?." Lục Diễn vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng câu hỏi lại không liên quan gì đến chuyện của Tôn Thục Phương.
Trương Miêu Hương mở to hai mắt, cảm xúc nháy mắt bị Lục Diễn kích động lên: "Cảnh quan, ngài không nên nói lung tung, tôi cũng chỉ có một mình Trương Lệ là con, làm sao tôi có thể giết con bé cho được?"
Lục Diễn lạnh mặt, trực tiếp cầm ra một cái di động cũ kỹ, mở video, đẩy đến trước mặt bà.
Hình ảnh trên di động tuy rằng không phải rất tốt, nhưng vẫn là rõ ràng quay được quá trình Trương Miêu Hương giơ dao bổ về phía Trương Lệ, điện thoại của Lục Diễn đưa đặt ở một góc quay rất tốt, sự dữ tợn và điên cuồng trên mặt Trương Miêu Hương nhìn ra không sót một cái gì.
"Không thể nào, không phải tôi!" Trương Miêu Hương hoảng sợ lắc đầu, theo sau xé nát bộ dáng thành thật mà mình vẫn luôn ngụy trang ra, lập tức đứng lên, đánh về phía Lục Diễn, Mã Hầu tay mắt lanh lẹ ấn bà ta lại trên bàn, "Giả! Chúng mày hãm hại tao, mấy tên cảnh sát thối tha chúng mày muốn hãm hại tao!"
"Hãm hại bà? Nếu không phải chúng tôi liều mạng nhanh chóng đến cứu các người, bà cho rằng mẹ con bà còn sống được được?" Mã Hầu phẫn nộ quát.
"Trương Miêu Hương, trên thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện không phải như bà nghĩ, tỷ như... Chết không có đối chứng." Lục Diễn chậm rãi, lại tri kỷ đem đoạn theo dõi thu lại quá trình tử vong của Lý Vũ, Phù Vũ Học phát lên cho Trương Miêu Hương xem.
Trương Miêu Hương hoảng sợ nhìn trên màn ảnh, toàn bộ quá trình hai người trong video cứng đơ lại quỷ dị chấm dứt sinh mạng của mình, một luồng không khí lạnh từ gan bàn chân xông lủi lên đến đỉnh đầu, mồ hôi lạnh nhỏ xuống tong tóc.
"Nhìn quen mắt không?" Lục Diễn hỏi.
Trương Miêu Hương còn đang bị Mã Hầu ấn ở trên bàn, ánh mắt tán loạn, không trả lời câu hỏi của Lục Diễn.
Lục Diễn cũng không nóng nảy, lại đem cái dị động cũ kỹ kia đẩy qua, một lần nữa phát lên video Trương Miêu Hương chém giết Trương Lệ.
"A!"
Trương Miêu Hương rốt cuộc ý thức được cái gì, đồng tử bởi vì quá hoảng sợ mà phóng đại lên, sau đó dùng sức tránh thoát khỏi Mã Hầu, rúc vào trong góc tường: "Giả, những thứ này đều là giả! Tui bây rốt cục muốn làm cái gì?"
"Chúng ta có thể làm cái gì? Bất quá chỉ muốn biết chân tướng, còn cho người chết uổng mạng một lời giải thích mà thôi." Lục Diễn tựa lưng vào ghế ngồi, mắt nhìn chằm chằm Trương Miêu Hương, giọng điệu không nặng không nhẹ, từng câu từng rất có trọng lượng.
Trương Miêu Hương ôm cánh tay, tự mình run run trong chốc lát, sau đó như quyết định hạ quyết tâm gì đó: "Được, tôi nói!"
Mã Hầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ phương diện thẩm vấn này bản thân mình thật phải đi theo học hỏi Lục ca nhiều, thời điểm nên nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm, lúc nào cần âm hiểm cũng nên âm hiểm, khi cần la hét thì phải la hét, không được nửa chừng lại ưu nhã, đám nghi phạm cùng hung cực ác này không ăn kiểu đó.
Trương Miêu Hương lần nữa ngồi về chỗ, tay run cầm cập bưng nước lên uống một ngụm, sau đó nói: "Tôi rời khỏi Vũ An, đích xác là có liên quan đến