Nghe vậy, tiểu bạch hồ ngẩn người.
Thật sự là cho tới bây giờ hắn chưa từng nói sao?
Tiểu bạch hồ vắt hết óc cẩn thận nhớ lại từ lúc mình gặp Tô Tiểu Bạch cho đến khi xảy ra chuyện này.
Cho dù suy nghĩ như thế nào thì đúng như Tô Tiểu Bạch nói nó không nghe thấy hắn chính miệng nói ra mình là một người bình thường…
Nghĩ tới đây tiểu bạch hồ càng lúng túng, thì ra tất cả đều là mình hiểu lầm hắn…
Từ đầu đến cuối người ta đều không nói bản thân là người bình thường, chỉ có mình coi hắn như một người bình thường…
Tiểu bạch hồ cũng không biết phải đối mặt với Tô Tiểu Bạch như thế nào…
Cúi đầu, dùng hai chân trước che mặt.
Nếu như trên mặt không bao trùm lông màu trắng thì e rằng đã sớm đỏ ửng.
Tiểu bạch hồ mải xấu hồ nên không chú ý tới, yêu quái đầu trâu bao vây truy đuổi cả đoạn đường đã dẫn tiểu yêu quái dưới tay chạy trốn mất.
“Bây giờ mới nhớ tới?”
Tô Tiểu Bạch thấy dáng vẻ này của tiểu bạch hồ thì biết nó đã nghĩ ra, nhếch miệng cười nhạt trêu ghẹo.
“Bây giờ đã biết, người sai không phải là ta đúng không?”
Tiểu bạch hồ nghe vậy càng quẫn bách hơn, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, chân trước che mắt không nhìn Tô Tiểu Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha, quả nhiên là vạn vật đều có linh tính.
”
Tô Tiểu Bạch thấy thế nhếch miệng cười nói.
“Những yêu quái kia đi rồi, ngươi đã an toàn có thể đi.
”
Tiểu bạch hồ nghe thấy lời này mới phản ứng lại vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Quả nhiên những yêu quái đuổi tới kia đã không thấy tung tích.
Nhưng mà điều này cũng dễ hiểu.
Nhân loại trước mắt cũng không biết ra tay như thế nào đã đánh tan toàn bộ đám yêu quái.
Hai bên cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Vốn không có khả năng phản kháng lại!
Trừ khi những yêu quái kia không muốn sống nữa mới ở lại đây liều mạng với Tô Tiểu Bạch?
Nhưng không biết vì sao nhìn những yêu quái kia đi tiểu bạch hồ lại có chút không muốn rời đi.
Quay người nhìn Tô Tiểu Bạch, trong mắt tiểu bạch hồ lộ ra vẻ không nỡ với không muốn rời đi.
Mặc dù một người một hồ ở chung thời gian không dài.
Nhưng mà ơn cứu mạng cũng đủ làm tiểu bạch hồ thịt nát xương tan để báo đáp.
Hơn nữa, Tiểu Bạch tính cách ôn hòa như thế, đối xử với mình không có ác ý, mặc dù mình còn là một con tiểu hồ ly có bộ lông rất đẹp…
“Sao vậy, không muốn đi?”
Tô Tiểu Bạch thấy tiểu hồ ly quay người nhìn mình, nhếch miệng cười trêu ghẹo.
“Ta cũng không có ý dịnh dưỡng sủng vật, cho nên ngươi vẫn là rời đi đi, đừng đi theo ta.
”
“Chi chi!”
Tiểu bạch hồ linh động liếc mắt, mặc dù không muốn nhưng tiểu bạch hồ cũng không dám dừng lại lâu.
Bởi vì nó rất muốn biết tình hình bây giờ của muội muội mình như thế nào.
Trước đây hai người cùng lén chạy ra ngoài chơi bị những yêu quái này bao vây truy đuổi.
Bất đăc dĩ hai tiểu bạch hồ phải tách ra chạy trốn.
Cũng không biết muội muội có bị bắt được không, nếu như không bị đám yêu quái đáng giận này bắt được thì bây giờ muội muội đang ở đây?
Bây giờ mình đã an toàn phải mau chóng đi tìm muội muội…
Nghĩ nghĩ, tiểu bạch cố hết sức đứng thẳng người lên giống như người bình thường hai chân trước chắp vào nhau hướng về phía Tô Tiểu Bạch bái một cái.
Sau đó chạy như điên không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất ở sau núi.
Nhìn đạo thân ảnh màu trắng chui vào trong rừng, Tô Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, hai chân ngừng lại bay thẳng lên không trung hướng về phía tòa thành trì phía trước.
Rất nhanh, tòa thành trì đã xuất hiện ở trước mặt Tô Tiểu Bạch, trên tường thành cao lớn có một tấm bảng thật lớn.
Thành Kiến Dương.
Trước cổng chính tường thành có hai mươi tên tướng sĩ chia làm hai đội trấn giữ, kiểm tra người ra vào thành.
Tô Tiểu Bạch cất bước đi thẳng đến cửa thành, người đi lại trên đường với tướng sĩ giữ cổng thành lại coi như không nhìn thấy Tô Tiểu Bạch.
Mặc cho Tô Tiểu Bạch không coi ai ra gì đi vào trong thành Kiến Dương.
Bởi vì thành Kiến Dương gần với Đô Thành Vĩnh Quốc hơn nên quy mô cũng lớn hơn so với thành Liễu Châu.
Trên đường phố