“Ân!”
Vừa ăn miếng thứ nhất hai mắt Kha Sương đã sáng lên, kêu lên: “Ăn ngon quá, chua chua ngọt ngọt, lần đầu tiên ta được ăn thức ăn ngon như vậy!”
“Vị tiểu thư này… Ngài… Ngài vẫn chưa đưa bạc!”
Chủ quán thấy Kha Sương ngũ quan tinh xảo, tư thái thướt tha, dung mạo khuynh quốc khuynh thành cộng thêm ăn mặc cũng không phải một người bình thường liền nhắm mắt thận trọng nói.
“Bạc?”
Ánh mắt Kha Sương sáng ngời cầu cứu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh.
“Xong rồi, ta không mang bạc…”
Thân là nhị tiểu thư của tộc Thanh Khâu, sao có thể không biết loại bạc dùng để giao dịch tiền tệ ở trong nhân loại nhưng mà lúc ở Thanh Khâu, bày thân phận ra đều không cần dùng đến bạc để giao dịch.
Cho nên Kha Sương không mang bạc đi ra ngoài…
Nhưng bây giờ, hai người bọn họ đang ở thành Kiến Dương, thành trì của nhân loại, mà không phải ở Thanh Khâu.
“Lúc ăn sao không thấy ngươi nhớ đến ta, lúc trả tiền mới nhớ đến ta.
”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy liếc mắt tiện tay lấy ra một miếng bạc vụn ở trong ngực ném cho chủ quán.
Chủ quản nhận lấy hai mắt lập tức sáng lên vui vẻ cầm bạc cũng không dám nói gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kha Sương thấy thế vô cùng vui vẻ đưa tay ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch nở nụ cười.
“Hắc hắc, ta biết ngươi là tốt nhất mà.
”
“Sau khi ta rời khỏi Thanh Khâu thì ngươi là người đối tốt với nhất.
”
“Còn cứu mạng ta, giúp ta hóa hình, ta cũng không biết phải báo đáp ngươi thế nào.
”
Nói xong Kha Sương nhìn Tô Tiểu Bạch, trong mắt tăng thêm mấy phần giảo hoạt… “Như vậy đi, ta thấy ngươi cũng vừa mắt hay là ta lấy thân báo đáp được không?”
Tô Tiểu Bạch đang định nói thì đột nhiên thấy người này đang vui vẻ giống như nghĩ tới cái gì, linh cơ vừa động trực tiếp nhảy vào trong ngực Tô Tiểu Bạch, hứng trí nói.
“A?”
Tô Tiểu Bạch sửng sốt, đây là chuyện gì, đầu óc của con tiểu bạch hồ đúng là kỳ quái.
“Ngươi học được từ lấy thân báo đáp này ở đâu, lại còn biết dùng ở lúc này!”
“Ta nhìn được ở trong sách nha!”
Kha Sương ngoẹo đầu nháy nháy con ngươi động lòng người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch, dáng vẻ vô cùng chăm chú nói.
“Ở trong sách nói loại tình huống này của chúng ta là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân bình thường đều lấy thân báo đáp.
”
Tô Tiểu Bạch không còn gì để nói, đưa tay đỡ Kha Sương muốn kéo Kha Sương từ trên người mình xuống.
Nhưng Kha Sương vẫn ôm chặt lấy Tô Tiểu Bạch, xem thái độ là tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Mau xuống đi, nhiều người nhìn như vậy còn ra thể thống gì.
”
Tô Tiểu Bạch thấy thế mở miệng nói.
“Ta mới không sợ, ta muốn lấy thân báo đáp.
”
Đám người xung quanh đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hai người, nhưng tiểu bạch hồ căn bản không sợ hãi vẫn ôm Tô Tiểu Bạch.
“Xem như ta sợ ngươi rồi, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết vì sao ngươi muốn lấy thân báo đáp?””
“Bởi vì ngươi cứu mạng ta, tiểu nữ tử không có gì báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp!”
Kha Sương nghiêm túc nói.
“Được, ta sợ ngươi rồi, mau xuống đi, ta không cần ngươi báo đáp.
”
Tô Tiểu Bạch vội vàng khoát tay nói.
“Vậy cũng không được, từ nhỏ phụ thân của ta đã dạy, Hồ tộc chúng ta coi trọng nhất là nhân quả, nhân quả phải cân bằng nếu không sẽ có tai nạn to lớn giáng xuống.
”
Kha Sương lại sát vào mở miệng nói.
“Cho nên cho dù ngươi có muốn ta báo đáp hay không, ta vẫn phải lấy thân báo đáp, huống hồ ta cảm thấy ngươi rất thú vị, chơi thật vui.
”
“Dạng này, chuyện này nói sau đi, ngươi đi xuống trước, trước tiên chúng ta phải đi dạo một vòng thành Kiến Dương.
”
Thấy Kha Sương cứng đầu, Tô Tiểu Bạch lại không muốn tổn thương tiểu bạch hồ, nên chuyển chủ đề nói.
“Được!”
Kha Sương nghe vậy lập tức từ trên người Tô Tiểu Bạch nhảy xuống, một tay cầm xâu mứt quả, một bên ăn một bên ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch giống như sợ Tô Tiểu Bạch chạy mất.
Tùy ý Kha Sương treo ở trên người mình, hai người cất bước đi về phía trước.
Mà lúc này, trong một nhà dân của thành