Giây lát sau, thi thể đã chỉ còn lại một lớp da, máu bên trong đã bị hút sạch.
Mà những người khác trong phòng lại không cảm thấy kinh ngạc, đứng tại chỗ cũng không lộ vẻ khiếp sợ hay kinh ngạc.
Lau khóe miệng, nam tử áo đen giết chết thợ săn trung niên chậm rãi đứng dậy.
Sau một khắc, một con âm hồn giống như quỷ hồn hung thần ác sát nổi lên từ trên người nam tử áo đen.
Ma cọp vồ!
Làm ma giúp cho hổ, chỉ cần người bị lão hổ thành tinh giết, sau khi chết quỷ hồn sẽ không thể vào luân hồi, vĩnh viễn trở thành người hầu của con hổ kia.
Cũng chính là ma cọp vồ.
Lúc nào lão hổ chết những ma cọp vồ này mới có thể khôi phục tự do.
“Hồ ly kia đâu?”
Nhìn quỷ hồn của thợ săn trung niên trôi nổi trên không trung vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam tử trung niên giống như không rõ vì sao mình lại trở thành bộ dạng này.
Rất muốn thoát khỏi sự khống chế của nam tử trung niên để chạy trốn nhưng từ sâu trong nội tâm lại có một sự trói buộc rất mạnh.
Khống chế hắn để cho hắn không thể chạy thoát được, thậm chí nói cho hắn biết, chỉ cần một ý niệm của người này cũng có thể làm hắn hồn phi phách tán, không còn kiếp sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hử?”
Nam tử trung niên nhếch mày, tâm thần khẽ động, chỉ thấy thợ săn kia giống như phải chịu đau đớn kịch liệt, liên tục hét thảm.
“Mau nói, hồ ly đi đâu rồi.
”
Đau đớn kịch liệt đánh tới làm cho quỷ hồn thợ săn trung niên đau đến không muốn sống.
“Bán… Cho một nam tử không lớn tuổi lắm…” Thợ săn còn chưa nói xong đã thấy nam tử áo đen nhíu chặt mày, giống như có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng ma cọp vồ.
“Thì ra là một nhân loại!”
Nam tử trung niên vung tay lên, ma cọp vồ còn đang trong thống khổ lập tức hét lên một tiếng trực tiếp tan thành mây khói.
Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng tất cả mọi người ở đấy lại cảm thấy đây vốn là chuyện hiển nhiên.
“Đi, đi tìm nhân loại kia.
”
Nếu như đã biết bây giờ tiểu bạch hồ đang ở trong thành hơn nữa còn ở trong tay một nhân loại, vậy chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần tìm được nhân loại kia sẽ có thể tìm được bạch hồ.
Nói xong, nam tử áo đen dẫn theo đám người rời khỏi nơi này.
Tô Tiểu Bạch đang dẫn theo Kha Sương đi dạo trong thành, đi chưa được bao lâu đã thấy hai tay tiểu bạch hồ cầm đủ loại quà vặt nhỏ.
Có đồ chơi bằng đường, các loại bánh ngọt, xâu kẹo hồ lô thậm chí còn có một bát kem hộp.
Tiểu bạch hồ mở miệng ăn vô cùng ngon, gương mặt thỏa mãn.
Mà trên cổ tay trắng noãn của nàng bây giờ có từng chuỗi đồ chơi nhỏ óng ánh trong suốt đủ các loại.
Hòn đá nhỏ đỏ cam vàng lục lam chàm tím hầu như đều gom đủ ở trên cổ tay nàng.
“Ăn thật no!”
Sau khi ăn hết toàn bộ đồ ăn trong tay, tiểu bạch hồ thỏa mãn đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình.
“Không ngờ đồ ăn nhân loại lại ngon như vậy, ta ở Thanh Khâu từ trước tới nay đều chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy.
”
“Không chỉ tham ăn mà còn ham chơi tiểu hồ ly.
”
Tô Tiểu Bạch thấy Kha Sương dáng vẻ thỏa mãn cảm khái bất đắc dĩ nhếch miệng mỉm cười trêu ghẹo.
“Ăn với chơi là thứ quan trọng nhất trong đời của hồ ly.
”
Kha Sương xoay người nhìn Tô Tiểu Bạch hơn nữa còn làm vẻ thành thật nói.
Nhưng rất nhanh nàng lập tức chuyển đổi, cười nói: “Nhưng bây giờ ta phát hiện còn một việc quan trọng hơn so với ăn và chơi.
”
“Là cái gì?”
Thấy ánh mắt tròn xoe của Kha Sương chuyển động liên tục, trong đôi mắt đầy vẻ giảo hoạt, Tô Tiểu Bạch cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Bây giờ ta phát hiện ngươi quan trọng hơn ăn chơi.
”
Kha Sương thấy Tô Tiểu Bạch hỏi liền tiến lên một bước ôm lấy Tô Tiểu Bạch, cái đầu nhỏ dựa vào trong ngực Tô Tiểu Bạch, ngửa đầu, đôi mắt đẹp sáng rực cứ như vậy nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Ta phát hiện ngươi không phải là hồ ly.
”
Tô Tiểu Bạch nháy mắt đột nhiên mở miệng nói.
“Vì sao?”
Kha Sương nghi hoặc hỏi.
“Ngươi là một khối kẹo da trâu.
”
Tô Tiểu Bạch thản nhiên nói.
“Oa ngươi lại dám nói ta là